Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 481: Kinh Hỉ (1)

Mà những con em quyền quý còn lại đều là người đại gia tộc, phụ thân của mình ít nhất cũng là quan viên tứ phẩm trở lên.
Từ lúc Tiêu Đằng nhìn thấy Viên Thu Nhã trong một lần tụ hội, hắn dường như rốt cuộc biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình.
Lần này đến đây cũng là Viên Thu Nhã mời đi ra du ngoạn, Tiêu Đằng đương nhiên vui vẻ hưởng ứng.
- Ha ha, nếu là Tiêu công tử, không cần phải chờ ở người đi vào bẩm báo, không bằng các ngươi đi theo tại hạ cùng nhau tới gặp mặt, chủ nhân nhà ta nhìn thấy ngươi, hẳn là sẽ rất cao hứng.
Thị vệ tiểu thống lĩnh mang theo sắc mặt nịnh nọt nhìn Tiêu Đằng nói.
- Há, chủ nhân nhà ngươi, ta biết?
- Tiêu công tử đi vào liền biết!
- Mời!
Thị vệ tiểu thống lĩnh trực tiếp mời mời bọn họ đi vào.
Sắc mặt hưng phấn của đám con em quyền quý theo sau Tiêu Đằng đi vào.
Một đội thị vệ nhường đường cho bọn hắn xong lại phong tỏa con đường, bên cạnh vẫn là không ít người cũng muốn tiến vào Đức Cảnh hồ, nhưng bọn hắn trông thấy thị vệ khí thế người sống chớ vào, chỉ có thể âm thầm thở dài, ngày khác trở lại.
Ngay cả nhân vật như Bạch công tử mà thị vệ cũng dám không nhìn, có thể tưởng tượng người bên trong là một vị đại nhân vật thông thiên nào đó.
Một đoàn người Tiêu Đằng cùng Viên Thu Nhã đi theo tiểu thống lĩnh tiến về Đức Cảnh hồ, Tiêu Đằng có chút đắc ý song song hành tẩu cùng Viên Thu Nhã.
Ánh mắt Viên Thu Nhã thanh tú ưu nhã sáng ngời nhìn Tiêu Đằng lại cười nói:
- Không hổ là Tiêu công tử, quả nhiên giao hữu rộng khắp, lần này còn nhờ vào Tiêu công tử.
- Đâu có đâu có!
Tiêu Đằng khiêm tốn nói.
- Không sai, lần này may mắn mà có Tiêu công tử.
- Đại nhân vật như Tiêu công tử, ai không nể mặt mũi.
- Tiêu công tử quả nhiên lợi hại!
Con em quyền quý thiên kim tiểu thư phía sau liên tục tán dương.
Tiêu Đằng nghe bọn họ tán thưởng, trong xương đều có chút lâng lâng.
Theo bọn hắn đi tới ven bờ hồ, nhìn vô cùng mỹ lệ, thoáng như một trận tán dương lại là Tiên cảnh của Đức Cảnh hồ hiện tại.
- Tiêu công tử mời, chủ nhân nhà ta đang ở bên trong lâu đình.
Tiểu thống lĩnh tiếp tục chỉ dẫn bọn họ tiến về lâu đình trong hồ.
Bọn người Tiêu Đằng, Viên Thu Nhã theo tiểu thống lĩnh hướng chỉ nhìn mấy bóng người bên trong lâu đình bị sương sớm quay xung quanh như ẩn như hiện.
- Tốt, vậy bản công tử đi bái phỏng bằng hữu đến cùng là…
Tiêu Đằng vung tay lên, chỉ huy bọn họ tiến đến lâu đình trong hồ.
Mà Viên Thu Nhã và những người khác nguyên một đám dung mạo đoan chính, cử chỉ hành động đi tới lâu đình.
Mà Bạch Ngôn Cố và những thế gia tử đệ thì một mặt mong đợi đi theo tiến đến, âm thầm cao hứng lại có thể gặp mặt một đại nhân vật.
Khi bọn hắn đi trên cầu đá của hồ Tâm Đình, bóng người bên trong lâu đình càng ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười phóng khoáng.
Tiêu Đằng nghe được tiếng cười người nào đó, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra là ai, tốc độ Tiêu Đằng càng lúc càng nhanh muốn đến gần một chút thấy rõ ràng là ai.
Mà bọn người Viên Thu Nhã nhìn bộ dáng Tiêu Đằng, trong lòng an định lại, quả nhiên là bằng hữu của Tiêu công tử.
Thế mà khi mấy người Tiêu Đằng cách lâu đình còn có một đoạn khoảng cách nhỏ, Tiêu Đằng rốt cục thấy rõ ràng hai người bên trong lâu đình, khi Tiêu Đằng trông thấy khuôn mặt Tân hoàng, trong lòng đại chấn, chẳng lẽ là bệ hạ đi ra du ngoạn, song khi hắn trông thấy gương mặt phong thần tuấn tú quen thuộc mà lại có chút lạ lẫm đối diện Tân hoàng, nhất thời kinh hãi.
Tiêu Đằng đột nhiên ngừng lại, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
- Tiêu công tử thế nào?
- Tiêu công tử làm sao dừng lại?
Tiểu thống lĩnh cùng người phía sau trông thấy Tiêu Đằng đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn Tiêu Đằng.
Chỉ thấy Tiêu Đằng khóc không ra nước mắt nhìn tiểu thống lĩnh trước mắt dẫn đường nói:
- Vị thống lĩnh đại ca này, ta... Ta vừa mới nghĩ ta còn có một số chuyện, sẽ không quấy rầy nhã hứng của chủ nhân nhà ngươi.
- Xin lỗi, tại hạ cáo từ!
Tiêu Đằng quay người muốn rời khỏi.
Mà những con em quyền quý đi theo phía sau Tiêu Đằng nhìn Tiêu Đằng biểu lộ như thế thì mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ người bên trong lâu đình là cừu nhân của Tiêu công tử, nhưng biểu lộ của Tiêu công tử lại không giống nha.
- Đến đây đi!
Lúc Tiêu Đằng đột nhiên muốn trở về, bên trong lâu đình truyền ra một âm thanh bá đạo.
Thật ra khi mấy người Tiêu Đằng đi vào ven bờ hồ, Lý Chính cùng bọn người Lữ Bố sớm đã phát hiện, nhưng Lý Chính thấy Tân hoàng lại không hề có động tĩnh gì tiếp tục cùng hắn đàm luận, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng, quá chiêu trò rồi!
Khi Lý Chính cố ý để Tiêu Đằng trông thấy mặt của hắn, Tiêu Đằng lập tức ý thức được nguy cơ muốn nhanh chóng rời đi, Tân hoàng lại gọi bọn hắn lại.
Đặc biệt, Lý Chính mặt ngoài tiếp tục trò chuyện cùng Tân hoàng thật vui, trong lòng thì mắng to Tân hoàng gian xảo.
Đây quả nhiên là một quỷ kế của Lý Duyệt.
Tiêu Đằng vừa mới quay người đã nghe lời Tân hoàng gọi, sắc mặt nhất thời rất trắng, hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mọi người còn đang nghi ngờ, bọn họ còn không biết mình phá vỡ một kiện đại sự bọn họ không nên biết!
Sau đó Tiêu Đằng chỉ có thể chỉ huy bọn họ run run rẩy rẩy đi vào bên trong lâu đình.
Lúc đầu những con em quyền quý như Viên Thu Nhã còn nghi hoặc vì sao Tiêu Đằng như chuột thấy mèo, khi bọn hắn trông thấy một người ngồi bên trong lầu đình là Tân hoàng, trong lòng liên tục đại chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận