Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 342: Chỗ Cho Trương Giác (2)

Coi như Lý Chính có thể bắt lấy bọn hắn, nhưng mình cũng rất có thể sẽ tổn thất nặng nề.
Mà càng quan trọng hơn là, Lý Chính chiếm lĩnh Yến Châu còn tốt, một khi Lý Chính muốn bắt lại Ương Châu, có được hai châu, thế lực khác làm sao có thể đứng yên, coi như tân hoàng Lý Duyệt trong hoàng cung tại Thiên Châu đều vô cùng có khả năng ra tay với hắn.
Bởi vậy hiện tại phái Trương Giác đi Ương Châu, làm Ương Châu càng hỗn loạn hơn, đến lúc đó chờ đợi thời cơ cùng Trương Giác làm nội ứng ngoại hợp, dùng tổn thất nhỏ nhất, tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh Ương Châu không tốt sao.
Trước khi các thế lực có địch ý chưa kịp phản ứng chiếm lĩnh Ương Châu, đến lúc đó hết thảy đều kết thúc, ai còn có thể ngáng chân Lý Chính hắn.
Lý Chính nghĩ tới đây, ánh mắt lấp lóe, lập tức nhìn ra bên ngoài tẩm điện hô nhẹ một tiếng:
- Triệu Cao!
Cửa hơi mở ra, bóng người Triệu Cao chậm rãi hiển hiện chỗ đèn đuốc che lấp, ẩn tàng trong bóng đêm, cúi người.
m thanh đặc biệt mà cung kính vang lên:
- Điện hạ!
Lý Chính gật đầu, mở miệng nói:
- Triệu Cao, ngươi lập tức tiến về chỗ giao giới giữa Yến Châu cùng Ương Châu, giao toàn bộ tình báo trước đó thu thập ở Ương Châu cho hắn.
- Hắn sẽ ở nơi đó... Chờ ngươi.
Giữa lông mày âm nhu của Triệu Cao hơi động một chút, lập tức cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Sau đó trực tiếp tán đi, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Triệu Cao đi khỏi Tần Vương phủ về, cầm lấy tình báo trong khoảng thời gian này một mực thu thập được đi nhanh.
Điện hạ gọi hắn đến, vậy đại biểu không thể để cho người thứ hai biết!
Tuy điện hạ chưa nói cho hắn biết tên, nhưng điện hạ nói hắn đã ở nơi đó, khẳng định sẽ ở nơi đó, nhất định có thể tìm được.
Tia nắng ban mai chiếu xạ trong núi rừng tại biên cảnh Yến Châu, Triệu Cao cấp tốc bay qua, đột nhiên ngừng lại.
- Ngươi thật giống như đang tìm ta.
Phía trên một sườn núi, một nam tử có thân hình hơi gầy, bề ngoài thanh tú, là một tú tài điển hình hình mang theo ánh mắt cười thư thái nhìn Triệu Cao trên không trung, Triệu Cao hơi ngưng trọng nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì Triệu Cao phát hiện người này tuy là một thân cảm giác tú tài nhưng lại để lộ ra một tia khí tức không lường được, tựa hồ không có một chút uy hiếp, nhưng nhìn lại lần thứ hai dường như người này là trung tâm của thiên địa, dường như xung quanh mảnh trời này chính là hắn, hắn chính là trời.
Triệu Cao nhìn hắn thật sâu, mà Trương Giác tiếp tục mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy mình là người ngươi muốn tìm, mà lại muốn đưa một ít gì đó cho ta.
Ánh mắt Triệu Cao khẽ nhúc nhích, lập tức đi vào trước mặt Trương Giác:
- Đúng vậy, ta tìm được người, có một vài thứ muốn cho ngươi.
Ánh mắt Trương Giác nhìn Triệu Cao mang theo vẻ thư thái, vươn tay ra.
Triệu Cao mỉm cười, đưa tình báo đã chuẩn bị xong cho Trương Giác.
Trương Giác cầm tới tay, mỉm cười với Triệu Cao, sau đó một trận gió nhẹ lướt qua, Trương Giác trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Triệu Cao.
Ánh mắt Triệu Cao hơi hơi trợn to, bởi vì hắn vừa rồi không có phát hiện người trước mắt rời đi như thế nào, dường như hắn là cơn gió.
Triệu Cao thật sâu nhìn phương hướng Ương Châu gió thổi tới, lập tức cũng biến mất không thấy.
...
Cảnh nội Ương Châu, trên một đầu đường lớn chệch hướng Yến Châu, bởi vì lúc trước các thế lực không ngừng chiến đấu để rất nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi, một đường đi tới đều tường đổ, nhà sụp, không ít bách tính quần áo tả tơi hành tẩu ven đường kêu khóc, càng có mấy người đã đói đến nằm trên mặt đất, ánh mắt trơ mắt nhìn nhiều người vội vã hành tẩu trên đường, dường như muốn một miếng ăn, nhưng chỉ có sức giật giật bờ môi, lại không có có bất kỳ âm thanh nào truyền tới.
Mà trong đám người quần áo tả tơi trên đường càng có người thỉnh thoảng ho khan, khi bọn hắn trông thấy những người phải chết đói trên đường kia, trong mắt lóe lên vẻ đau thương, hai mắt đều vô thần, lương thực của mình cũng không đủ, dường như nhìn thấy vài ngày sau của mình.
Một vị nam tử bờ môi nứt ra, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vàng như nến tựa ở trên tàn vách, chậm rãi duỗi ra tay run rẩy, muốn xin người qua đường cho hắn uống một miếng nước, thế mà bách tính đi ngang qua đều là hai mắt vô thần, chết lặng nhìn hắn, bình thản đi qua bên cạnh hắn.
Nam tử nhìn thấy loại tình huống này, khóe miệng hơi hơi giương lên, nhưng bờ môi nứt càng nhiều, hắn hiểu được người đi ngang qua bên cạnh nghĩ như thế nào, bởi vì hắn trước đó cũng đối xử như thế với người như hắn lúc trước.
Hắn không hận bọn hắn, hắn hận đến là những thổ phỉ đốt giết cướp đoạt, càng hận hơn là các thế lực nắm giữ nơi này, quản lý thành trì mà xem mạng người như cỏ rác, khi nam phách nữ, không chuyện ác nào không làm.
Khi thổ phỉ thực lực cường đại tiến vào tiểu trấn đốt giết cướp đoạt, thế lực chi chỉ sau khi nhìn thấy, chẳng những không bảo vệ bách tính, mà bởi vì thổ phỉ có thực lực cường đại, dự định tiếp thu bọn họ.
Sau đó thổ phỉ cùng đám người cao hứng bừng bừng tươi cười rời đi, không nhìn trên trấn đang có lửa lớn cháy hừng hực, không nhìn bách tính ven đường kêu khóc khi thấy thân nhân mình bị thổ phỉ giết chết nằm trên mặt đất.
Vị nam tử này vô thần nhìn lên bầu trời, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Trời này sao mà bất công!
Tay lúc đầu duỗi ra dường như không còn khí lực, rơi xuống.
Đúng lúc này, một cánh tay đỡ lại, vị nam tử này trong mơ mơ màng màng trông thấy một nam tử thanh tú xuất hiện ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng điểm một cái lên trán hắn, sau đó sắc mặt nam tử hẳn sẽ phải chết đi dần dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, mạch đập dần bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận