Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 577: Lý Chính Đáng Sợ

Mà ngay đêm đó Lý Duyệt cũng phá vỡ hai nơi yếu địa Thiên Châu, nhưng tin tức này lại không có gây nên chấn động bao lớn, bởi vì người các thế lực còn đang rung động chuyện Thanh Châu.
Lý Duyệt cũng không có lộ ra cao hứng bao lớn, có chút run rẩy nhìn tình báo trong tay.
Đến sau cùng thở sâu ra một hơi, đứng tại chỗ cao Thiên Thanh yếu địa, phía dưới là chúng tướng sĩ mong mỏi cùng trông mong.
Lý Duyệt thật sâu nhìn về phương hướng Dực Châu.
Mặc niệm một cái tên lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng:
Lý Chính!
- Xuất phát, về Kinh Thành!
Lý Duyệt hiện tại mặc kệ mọi chuyện, trở lại Ngọc Kinh thành một lần nữa chưởng khống triều đình mới là quan trọng nhất.
......
Thanh Châu, Thanh Vân Thành, giờ phút này chúng tướng Trấn Quốc phủ đã kiểm kê lần tổn thất này.
Chúng tướng tụ tập trong đại sảnh.
Tần Niết khí thế trầm ổn ngồi trên chủ vị.
Tần Lâm Quân cùng chúng tướng ngồi ở phía dưới, lúc này đại sảnh một mảnh trầm mặc yên lặng.
Tần Lâm Quân nhìn mọi người cúi đầu không nói, trong lòng thở dài một trận, chỉ thấy nàng đứng dậy tự trách nói:
- Xin lỗi phụ thân, để ngài thất vọng, trận chiến này trách nhiệm thuộc về ta.
Mọi người nghe được Tần Lâm Quân tự trách, liên tục ngẩng đầu, muốn giải vây cho Tần Lâm Quân, miệng hơi hơi mở ra lại không biết nói thế nào.
Tần Niết liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, âm thầm gật đầu, xem ra cũng không tệ lắm.
- Ta âm thầm một mực quan sát các ngươi, biểu hiện của các ngươi cũng không tệ lắm, trận chiến này không trách ngươi, chỉ đổ thừa ta lúc ấy tin nhầm La Dương Dụ.
Nghe được lời Tần Niết, trong lòng mọi người lại tối sầm.
- Ha ha, xem ra trấn quốc phủ chúng ta để bọn hắn kiêng kỵ như vậy, Thần Hoàng La Dương Dụ, Lương Ôn Việt, Tần Vương Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng.
- Đều là một đám người tài ba, đều vậy mà bỏ được đưa bọn hắn đến nơi đây, các ngươi nói, chúng ta nên như thế nào.
Ánh mắt Tần Lâm Quân sáng lên, trong mắt chiến ý cháy hừng hực.
- Phụ thân, ta sẽ để bọn hắn hối hận!
- Không sai, đại tướng quân, thiếu chủ, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại bọn họ.
- Hiện tại đại tướng quân trở về, chúng ta sợ cái gì!
- Bây giờ cũng không có gian tế, trấn quốc phủ chúng ta bền chắc như thép, trễ sớm để cho bọn hắn trả giá đắt.
Chúng tướng phía dưới nguyên một đám khí thế chấn trời, Lưu Lệ, Bạch Cuồng Sinh các đại tướng nguyên một đám ánh mắt lấp lóe, để lộ ra niềm tin kiên định.
- Tốt, phi thường tốt!
- Xem các ngươi nguyên một đám nắm giữ niềm tin, ta rất hài lòng!
Tần Niết hài lòng nói.
- Đại tướng quân chúng ta sau này thế nào?
Trong mắt Lưu Lệ để lộ ra chiến ý, đối với Tần Niết cung kính nói.
- Chờ đã, tạm thời tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, trước đó bản tướng quân cứ nghĩ mấy nhi tử của Lý Huyền Thần không gì hơn cái này, không nghĩ tới một cái so một cái còn biết ẩn tàng hơn.
- Đặc biệt là Tần Vương Lý Chính, ta thật nhìn lầm.
Chúng tướng nghe Tần Niết nhắc đến Lý Chính, nguyên một đám gật đầu tán đồng.
Nếu không phải Đại tướng quân giả chết, Tần Vương an bài gian tế, có khả năng mình tới chết cũng không phát hiện được.
Tần Lâm Quân cũng rất tán thành gật đầu:
- Phụ thân, hiện tại Đại Hiên hoàng triều còn lại Lý Vũ, Lý Chính cùng Lý Duyệt tam đại thế lực, mỗi một thế lực đều rất khó đối phó.
- Chúng ta muốn cải biến kế sách, cần một lần nữa bố trí.
Bạch Cuồng Sinh đồng ý nói:
- Không sai, đặc biệt là Tần Vương, chúng ta nhất định muốn thời khắc chú ý động tĩnh của hắn.
Mặt mũi Tần Niết tràn đầy ngưng trọng nói:
- Không sai, Lý Chính người này hùng tài đại lược, nhìn xa trông rộng, liệu sự như thần.
- Đối phó hắn nhất định hết sức cẩn thận.
- Các ngươi cũng không có thể phát hiện ta còn sống, nhưng Lý Chính ở phía xa xôi Dực Châu vậy mà có thể cảm thấy ta còn sống, còn có thể phái người trước tới cứu viện.
- Các ngươi nói Lý Chính có đáng sợ hay không?
Chúng tướng nghe được ngữ khí Tần Niết ngưng trọng, mọi người tỉ mỉ nghĩ lại, nhất thời rùng mình, đột nhiên cảm thấy Lý Chính thật sự đáng sợ.
Tần Lâm Quân lấp lóe ánh mắt, nắm chặt quyền đầu trong tay.
Lý Chính ngươi ẩn tàng đến thật sâu.
.........
Giờ phút này bên ngoài Dực Long thành, vẫn là giữa sườn núi quen thuộc kia, trăng sáng lên cao.
Dưới ánh trăng chiếu ra một cái hình chiếu.
Người này chính là Lý Chính hiện tại đang bị các cái thế lực Đại Hiên hoàng triều mặc niệm trong lòng.
Chỉ thấy ngay phía trước không trung Lý Chính xuất hiện một cơn lốc xoáy, Hạng Vũ, Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng bốn người từ đó đi ra.
Lý Chính nhìn thấy bốn người bình yên vô sự trở về, rốt cục lộ ra nụ cười:
- Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng hoan nghênh các ngươi trở về.
- Bái kiến điện hạ!
Triệu Quát, Trần Bình, Phan Phượng ba người cảm động nhìn Lý Chính, cung kính nói.
Đêm đã khuya như thế điện hạ còn tự mình ra đến đón mình, mà bọn họ biết lần này điện hạ vì cứu bọn họ dùng hết bao nhiêu chiêu bài, càng làm cho thế lực Tần Vương phủ bị đẩy đến trên đầu gió đỉnh sóng Đại Hiên hoàng triều.
Đặc biệt là Trần Bình, tuy một lần gặp gỡ, nhưng một mặt cảm kích nhìn Lý Chính, bởi vì Lý Chính không chỉ một lần quan tâm mình an nguy tại Trấn Quốc phủ, đã hơn một lần phái Vũ Văn Thành Đô đi cứu hắn trở về.
- Ha ha, tốt!
Lý Chính nhìn bọn hắn ngữ khí mười phần, rốt cục yên tâm.
Ba người Trần Bình nhìn biểu lộ trên mặt Lý Chính, cũng biết điện hạ mình quan tâm bọn hắn, trong lòng có một cỗ cảm giác ấm áp xông lên đầu.
- Bá Vương, lần này đa tạ ngươi cứu được bọn họ!
Lý Chính chân thành nhìn Hạng Vũ.
- Điện hạ phân phó là được!
Hạng Vũ thở dài nói.
Lý Chính vội vàng đỡ dậy:
- Bá Vương không cần như thế!
- Điện hạ gọi ta Hạng Tịch là được!
Hạng Vũ cởi mở nói với Lý Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận