Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 509: Bắt đầu (1)

Mọi người nói xong cùng nhau nhìn về phía Trương Giác, thế mà Trương Giác lại yên lặng lắc đầu nói:
- Không thể, luyện chế Tăng Nguyên Đan cần mười loiaj linh dược, các ngươi mới ra bốn loại, ta coi như lại vì liên minh suy nghĩ cũng không có khả năng.
Nhìn biểu lộ Trương Giác kiên định, mọi người nhìn nhau, càng tin một phần về Tăng Nguyên của Trương Giác Đan.
Còn Trương Giác muốn hại bọn họ, càng không có khả năng, bây giờ bốn đại thế lực chỉ có chung cùng tiến lùi mới có đường sống, lấy quy mô hình thức quy tắc Hoàng Cân giáo, bọn họ mới là tồn tại kiên định nhất chống đối Tần Vương.
- Minh chủ, chúng ta thực sự không bỏ ra nổi nhiều như vậy, không bằng chờ đánh bại Tần Vương, chiếm lấy Yến Châu, Hoàng Cân giáo chiếm ba phủ chi địa như thế nào.
Lục Thiên Thanh lại cười nói.
Mọi người lập tức đem ánh mắt mong chờ nhìn về phía Trương Giác, thế mà Trương Giác vẫn lắc lắc đầu nói:
- Không có khả năng, kể từ đó ta tổn thất quá lớn, ta miễn phí luyện chế Tăng Nguyên Đan đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi như chiếm lấy Yến Châu xong, cầm lấy ba phủ chi địa cũng không được, trừ phi các ngươi còn muốn xuất ra Địa Tâm Hỏa Chi, Long Tu Băng Hỏa Quả, Thất Tinh Thảo ba loại Linh dược, ta miễn cưỡng cống hiến cho các ngươi bốn người mỗi người một khỏa.
Nghe được thái độ Trương Giác kiên quyết, đám người Đặng Thiên Kinh hiểu rõ trong lòng.
Chỉ thấy Đặng Địa Sát nói với Lục Thiên Thanh:
- Lục bang chủ, nghe nói ngươi một mực có giấu Long Tu Băng Hỏa Quả, sẽ không không thấy chứ.
- Hừ, Kinh Sát bang các ngươi đã từng chiếm lấy Địa Tâm Hỏa Chi, làm sao không nghe ngươi nói.
Ngay khi hai người muốn cãi vã, Tề Hùng đứng lên cho có thâm ý nhìn Trương Giác nói:
- Minh chủ quả nhiên nhìn rõ mọi việc, bản bang chủ nguyện ý lại phụng hiến một khỏa Thất Tinh Thảo.
Trương Giác cười nhạt nhìn ba người khác.
Trong lòng Lục Thiên Thanh cùng Đặng Địa Sát đều thở dài một hơi.
- Ta nguyện lại phụng hiến Long Tu Băng Hỏa Quả.
- Bản bang chủ nguyện lại phụng hiến Địa Tâm Hỏa Chi.
- Tốt!
Trương Giác đột nhiên đứng lên, cao giọng nói:
- Lần chiến này tất để Tần Vương bại!
- Không sai, trận chiến này nhất định phải đánh bại Tần Vương.
Chúng bang chủ nghiến răng nghiến lợi nói, vì một trận chiến này, bọn họ đã bỏ ra đại giới rất lớn.
Mà đường chủ phía dưới chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản không có tư cách hưởng dụng Tăng Nguyên Đan.
Tại thời điểm bọn hắn thảo luận, Lý Chính đang triệu hoán cơ hội rút lấy nhân kiệt mỗi ba tháng một lần.
Lúc này sắc mặt Lý Chính mười phần lạnh nhạt, bởi vì mặc kệ rút đến người nào, đối với trận chiến Ương Châu liên minh đã được định trước, chỉ bất quá căn cứ rút đến nhân kiệt có thể để Trương Hợp dễ dàng một chút hay không thôi.
Mà lần này Lý Chính cần rút chính là một vị mãnh tướng đi theo Trương Hợp tiến đến đi giải quyết phục binh Ương Châu liên minh phái ra.
- Hệ thống rút thưởng.
- Đinh!
m thanh đinh đinh quen thuộc vang lên, bàn quay thần bí khó dò bất ngờ xuất hiện trong đầu Lý Chính.
- Bắt đầu rút thưởng!
Trong lòng Lý Chính vẫn có hơi có chút hưng phấn.
Quả nhiên lần này thường thường không có gì lạ, không ngoài sở liệu, không phụ sự mong đợi của mọi người rút được nhị lưu nhân kiệt.
Cắt!
Theo hào quang màu lam trong đầu phóng đại, biến thành năm đạo nhân ảnh.
Bóng người thứ nhất:
Thúy màn châu vi mở nguyệt doanh, kim lôi ngọc giả hiện lan anh.
Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, thật dài thật lâu vui thanh bình.
Lý Chính nhìn thoáng qua, khẽ thở dài một cái, tốt, lại là nàng.
Lập tức nhanh chóng nhìn về phía bóng người thứ hai:
- Bình sinh không tu thiện quả, chỉ thích giết người phóng hỏa. Đột nhiên bỗng nhiên thông suốt, nơi này kéo đứt ngọc tỏa. Triều tin phía trên sông Tiền Đường, hôm nay mới biết ta là ta.
Nhân ảnh thứ ba:
- Thiên hậu cách thiên mệnh, rủ xuống hai mươi năm, thiên hạ yến như, không cho thế gian Trinh Quán, là ai nói quá thay? Không phải lấy đức đảm nhiệm công ư?
Nhân kiệt thứ tư:
- Ba phen cứu chủ ra trùng vây, trung dũng như công cán như vầy. Khắp cả người vết thương còn nâng ly, vết máu tàn tửu đầy chinh y.
Lý Chính xem hết ba đạo nhân ảnh, trong lòng đã hết sức hài lòng, xuất hiện mãnh tướng mình muốn, hơn nữa còn là hai vị.
Sau đó Lý Chính nhìn về phía một bóng người sau cùng:
- Chiều cao một trượng, eo toàn cục vây, mặt sắt chòm râu, đầu hổ vòng mắt, tiếng như cự lôi, có hai thanh lưỡi búa to, nặng một trăm sáu mươi cân, một đầu đồng côn, làm đến xuất quỷ nhập thần. Hai cánh tay có khí lực vạn cân.
Khá lắm, không biết người này nhìn thấy Vũ Văn Thành Đô sẽ có biểu tình gì.
Lúc đầu Lý Chính nhìn bóng người thứ hai trước mặt Lỗ Đạt Lỗ Trí Thâm đã hết sức hài lòng, lại thêm đạo nhân ảnh thứ tư Giang Đông Hổ Thần Chu Thái, mình đã có chút khó có thể lựa chọn.
Mà một bóng người thứ nhất cũng đã xuất hiện qua - Thượng Quan Uyển Nhi, Lý Chính lại một lần nữa dẫn đầu bỏ đi.
Chí ít nhân ảnh thứ ba, nếu như không phải thời cơ không đúng, Lý Chính rất có thể chọn hắn.
- Biển khúc chi minh châu, đông nam chi di bảo
Địch Nhân Kiệt!
Phải biết năng lực Địch Nhân Kiệt người này mạnh cỡ nào, nhất lưu nhân kiệt đều dư xài, cũng không biết hệ thống trúng cái gió gì, lại xếp hắn tới nhị lưu nhân kiệt nơi đây.
Đáng tiếc quá!
Đáng tiếc quá!
Tuy Lý Chính mặt ngoài thở dài, nhưng khóe miệng không tự chủ giương lên.
Bởi vì nhân kiệt thứ năm, trực tiếp để Lý Chính xác định nhân tuyển.
Tử Diện Thiên Vương: Hùng Khoát Hải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận