Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 719: Nhân Kiệt Gặp Nhau

Đạm Đài Lạc nghe nói bi phẫn đan xen, nàng sao có thể không hiểu thân ở đế cung hắc ám, lộ ra cười thảm nói:
- Không dựa vào đế huynh thì dựa vào cái gì, mẫu phi à, trong mắt mẫu phi chỉ có đế tử mới có thể để địa vị của các nàng càng vững chắc, lại càng dễ đạt được phụ đế sủng ái, chúng ta những đế nữ tính là gì, chẳng qua là một công cụ đỉnh cấp nhất dùng để quan hệ thông gia mà thôi.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên mặt Tần Lâm Quân, dường như tắm rửa thần quang, bên tai Đạm Đài Lạc vang lên âm thanh leng keng có lực, niềm tin vô cùng kiên định.
- Đế nữ chúng ta vì cái gì nhất định cần dựa vào người khác?
- Tương lai của chúng ta không thể chưởng khống trong tay mình sao?
Đạm Đài Lạc kinh ngạc nhìn Tần Lâm Quân, không biết bởi vì dưới ánh mặt trời chiếu sáng Tần Lâm Quân vô cùng sáng, hay là vì nàng!
- Tương lai chưởng khống trong tay chính chúng ta?
- Chúng ta thật có thể chứ!
Giờ phút này Tần Lâm Quân trong mắt Đạm Đài Lạc thay đổi trở nrrn vô cùng anh tuấn uy vũ chói mắt.
- Không thử một chút làm sao biết!
- Ta không phải đang vì mục tiêu này mà phấn đấu sao.
- Dù là đầu rơi máu chảy.
- Dù là thịt nát xương tan.
- Chỉ khi ta còn có thể đứng thẳng liền có thể vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
Chỉ thấy ánh mắt Tần Lâm Quân sáng ngời mà tràn ngập kính trọng chậm rãi vươn ngọc thủ mời Đạm Đài Lạc.
- Ngươi có bằng lòng cùng ta sáng tạo thời đại thuộc về đế nữ chúng ta hay không?
Đạm Đài Lạc kinh ngạc nhìn Tần Lâm Quân, thời khắc này Tần Lâm Quân trong mắt Đạm Đài Lạc biến đến vô cùng to lớn, anh tuấn uy vũ, vô cùng chói mắt, vô tận hào quang để cho nàng thần phục.
- Ta nguyện ý!
Không biết trong nháy mắt hay là bao lâu, ánh mắt Đạm Đài Lạc kiên định vươn ngọc thủ khoác lên trên tay Tần Lâm Quân.
- Ta muốn để tương lai của mình chưởng khống trong tay mình.
- Dù là đầu rơi máu chảy! Dù là thịt nát xương tan.
- Chỉ khi ta còn có thể đứng thẳng liền có thể vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
- Nhất định sáng tạo thời đại thuộc về đế nữ chúng ta.
Ngữ khí vô cùng kiên định phát ra từ trong miệng Đạm Đài Lạc, giờ phút này ánh mắt Đạm Đài Lạc lóe ra tín ngưỡng cao thượng.
- Tương lai chưởng khống trong tay chúng ta.
Mặt trời chiếu rọi, hai bàn tay ngọc chăm chú nắm cùng một chỗ.

Đế đô bát ngát, các loại trang phủ sáng chói huy hoàng tọa lạc tứ phương như tô điểm đầy sao, khí thế thâm uyên, đại khí bàng bạc.
Đường đi giao thoa ngang dọc, đám người hối hả đang du tẩu, cuối con đường là các loại truyền tống trận, bạch quang chảy qua, một nhóm người biến mất, lại một nhóm người đến.
Niết Bàn cảnh, Tạo Hóa cảnh, khắp nơi đều có thể thấy được, hai bên đường cái bày đầy các loại trao đổi kỳ vật, vũ khí, linh quả...
Vô số võ giả cùng các loại chủ quán mua sắm đồ vật mình ngưỡng mộ trong lòng.
Đường đi rất rộng rãi, các loại kỳ trân dị thú, tọa kỵ quý giá đi theo chủ nhân hành tẩu trên đường phố, nhưng lại không dám phát ra mảy may một tia khí tức Hung thú, thỉnh thoảng có cự thú dữ tợn giống như núi nhỏ đi qua, nhưng mọi người lại tập mãi thành thói quen.
Phía trên trà lâu tiếng người huyên náo, một đám người nhìn đám người liên tục nhốn nháo, như nước chảy phía dưới.
Lan can cao ốc có một vị nữ tử thanh lệ tú khí yên lặng nhìn nhân gian phồn hoa, thanh y buộc tóc, một cỗ khí chất văn nho.
Còn bên cạnh càng nhiều thêm hai vị nam tử, một vị hiền lành cười nhạt, phong vân khinh đạm, một cỗ khí chất đặc biệt phát ra từ trong ra ngoài.
Một vị khác ngạo nghễ đứng thẳng, khuôn mặt cương nghị, một cỗ khí chất không sợ để Địch Nhân Kiệt tăng thêm ba phần chú mục.
Lai Tuấn Thần bên trong dựa vào ghế dựa lộ ra khí chất tuấn lãng cùng âm lãnh kết hợp, tăng thêm ý cười treo ở bên miệng, ẩn ẩn để lộ ra một tà ý lẫm liệt.
Mà bên cạnh Lai Tuấn Thần là một vị nam tử dáng người cao mãnh to lớn gọi Chu Cường, thỉnh thoảng chuyển động tròng mắt mang theo ánh mắt xem kỹ nhìn về phía mọi người.
Mà cùng Ngụy Trung Hiền đợi trong một góc chính là Liên Nguyệt Tâm, có chút cảnh giác nhìn Ngụy Trung Hiền bên cạnh, bởi vì nàng cảm thấy nơi này người nguy hiểm nhất chính là hắn.
Đây cũng là nơi Ngụy Trung Hiền cầm theo tín vật đặc biệt Tần Lâm Quân đưa ra triệu tập bọn hắn tới.
Thượng Quan Uyển Nhi, Diêu Sùng, Địch Nhân Kiệt, Lai Tuấn Thần, Chu Cường, Liên Nguyệt Tâm.
Trước kia bọn họ có lẽ có mấy người bởi vì quen biết Tần Lâm Quân nên đã gặp qua, nhưng lần này mới là của lần tề tụ đầu tiên sáu người bọn họ.
Ngụy Trung Hiền nhìn sáu người khí chất khác nhau, mỉm cười khinh nhu nói:
- Chư vị, công chúa để lão nô gặp nhau ở đây, các ngươi chắc hẳn biết được, công chúa sắp khai phủ, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.
- Các ngươi đều là tâm phúc của công chúa, mọi người tiếp theo cần tề tâm hiệp lực hợp tác, mới có thể cộng đồng duy trì cục diện Linh Lung phủ, không cho ngoại nhân quấy nhiễu.
Nghe được lời Ngụy Trung Hiền, biểu lộ trên mặt mọi người rốt cục có chút thay đổi.
Liên Nguyệt Tâm cùng Chu Cường liên tiếp nhìn về phía ba người khác, ánh mắt mang theo hiếu kỳ cùng suy tư.
Tuy bọn họ có ít người xưa nay chưa từng gặp mặt, nhưng từ trong miệng Linh Lung công chúa, bọn họ đã sớm rõ ràng bản sự của mấy người kia.
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Địch Nhân Kiệt nhỏ không thể xem nhìn về phía Diêu Sùng.
Diêu Sùng quay người trở lại gian phòng, dạo bước nhạt mà nói:
- Công chúa sắp khai phủ, như vậy chúng ta có thể thả một số thế lực lúc đầu âm thầm ở bên ngoài.
- Một có thể chấn nhiếp ít hơn, hai có thể hấp dẫn nhân tài.
- Công chúa khai phủ sẽ hấp dẫn càng nhiều thế lực chú ý, càng hấp dẫn thế lực đối địch âm thầm động tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận