Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 975: Giải Quyết (1)

Hỏa Hoàng lóe qua vẻ kích động, nếu như đã chết hết, vậy thì quá tốt.
Bởi vì hắn đã xác định Ma Diễm Thánh Vương chết, tất cả Thánh Vương chết là kết cục tốt nhất, nếu như bây giờ Lăng Thiên vực không có Thánh Vương, Hắc Diễm Hoàng triều còn có cơ hội lật bàn, cũng không cần chạy trốn.
Bởi vì Hỏa Hoàng truocs khi khai chiến đã thoát đi Khương Tâm thành, căn bản không biết Lăng Thiên thánh địa còn ẩn tàng một thế lực trợ giúp, còn có một vị Phong Ảnh Thánh Vương.
Mà giờ khắc này Phùng Kỷ một mặt ý cười nhìn Hỏa Hoàng, Phùng Kỷ đương nhiên biết Đại Tần hoàng triều thắng, hiện tại gọi Hỏa Hoàng dừng lại, chính là vì trì hoãn thời gian, chờ đợi Dự Nhượng đến.
Quả nhiên ngay tại thời điểm Hỏa Hoàng lâm vào trầm tư, đột nhiên không gian lưu động, một bóng người xuất hiện trước mặt Hỏa Hoàng cùng Phùng Kỷ.
- Ừm, ai?!
Hỏa Hoàng đột nhiên bừng tỉnh, giận dữ mắng mỏ một tiếng, bạo phát khí thế Thánh Võ cảnh đỉnh phong, bao phủ hư không.
- Hỏa Hoàng bệ hạ, là ta.
Một thân ảnh lộ ra ngoài, chính là Dự Nhượng.
- Dự Nhượng!
Sắc mặt Hỏa Hoàng hơi dừng một chút, an tâm, trong khoảng thời gian này Dự Nhượng sớm đã trở thành tâm phúc của hắn, chưởng khống toàn bộ Xích Ảnh vệ Hắc Diễm Hoàng triều.
Xích Ảnh vệ - Cơ cấu tình báo cùng tổ chức ám sát nối thành một thể của Hắc Diễm Hoàng triều.
- Đi! Đi về trước, lập tức phái người điều tra tình huống Khương Tâm thành.
Hỏa Hoàng vung tay lên, để Dự Nhượng cùng hắn trở về, bởi vì hắn luôn cảm giác có có cái gì đó không đúng.
Hả?
Không thích hợp.
Dự Nhượng làm sao tìm được bọn họ.
Phải biết bọn họ hoảng hốt chạy bừa trốn về, mình cũng không có thông báo Dự Nhượng.
Hỏa Hoàng bỗng nhiên dừng lại.
- Dự Nhượng ngươi làm sao tìm được trẫm?
Hỏa Hoàng đột nhiên lơ đãng rời xa Dự Nhượng, mười phần cảnh giác nhìn Dự Nhượng.
- Là bởi vì có người phát tung tích của bệ hạ cho ta.
- Người nào phát cho ngươi!
Hỏa Hoàng nhìn ánh mắt Dự Nhượng lạnh nhạt vô tình, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.
- Bệ hạ, là ta!
Chỉ thấy Phùng Kỷ bên cạnh Hỏa Hoàng cười nói.
Hỏa Hoàng nghe được lời Phùng Kỷ, thở dài một hơi.
- Phùng Kỷ, nguyên lai là ngươi.
- Có lòng.
Hỏa Hoàng cứ nghĩ Phùng Kỷ sợ mình gặp phải nguy hiểm, âm thầm truyền tin cho một vị Thánh Võ cảnh còn lại duy nhất của Hắc Diễm Hoàng triều, Dự Nhượng, đến đây bảo vệ mình.
Thế mà Hỏa Hoàng vẫn cảm thấy không đúng, vì sao Phùng Kỷ muốn âm thầm truyền tin cho Dự Nhượng, không để cho mình biết?
Mà Phùng Kỷ làm sao có thể nhanh như vậy truyền tin đến trong tay Dự Nhượng.
Hỏa Hoàng nhất thời mở to hai mắt, nhìn Phùng Kỷ trước mắt một mực bảo trì mỉm cười, Dự Nhượng lạnh nhạt vô tình, một loại khí tức quỷ dị tràn ngập ở giữa ba người.
- Các ngươi là người của tổ chức chữ ‘Quyển’
Hỏa Hoàng thở ra một hơi thật dài, ánh mắt lấp lóe sát ý nồng đậm.
Giờ phút này Hỏa Hoàng đã rõ, Phùng Kỷ và Dự Nhượng là địch nhân, gian tế vẫn giấu kín bên cạnh mình.
Thật ác độc.
Hỏa Hoàng không thể không thừa nhận người giật dây thật ác độc, Dự Nhượng, Phùng Kỷ đều là nhân tài có năng lực cực kỳ mạnh, vậy mà đều phái đến bên cạnh mình, lừa gạt được tất cả mọi người, thậm chí Hỏa Hoàng tín nhiệm hai người hơn tuyệt đại bộ phận trọng thần triều đình.
Mà Dự Nhượng cùng Phùng Kỷ nhìn Hỏa Hoàng cùng lộ ra vẻ cười lạnh, một cỗ sát cơ như ẩn như hiện, tùy ý xung quanh.
- Tốt, tốt, tốt!
Hỏa Hoàng giận dữ, sát cơ mãnh liệt bạo phát từ trên người hắn.
- Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, chỉ bằng hai người các ngươi thì giết trẫm thế nào.
Đối mặt Hỏa Hoàng bạo phát khí thế kinh khủng, chỉ thấy nụ cười trên mặt Phùng Kỷ không thay đổi nói:
- Bệ hạ, ta một mực đợi ở bên cạnh ngươi, ngươi không có phát hiện một tia dị dạng sao?
- Ừm?
Linh lực dồi dào trong người Hỏa Hoàng đột nhiên tản ra, sắc mặt tái nhợt.
Trong một hơi thời gian này, trước mặt đỉnh phong thích khách như Dự Nhượng, quả thực là một cơ hội tuyệt thế.
Keng!
Không có bất kỳ lời nói gì, thân thể Dự Nhượng đã hóa thành một đạo kiếm quang, toàn bộ thân hình như một thanh tuyệt thế thiên kiếm, phong mang sắc bén, sát cơ vô cùng.
Vọt tới trước mặt Hỏa Hoàng, trường kiếm trong tay bạo phát kiếm ý sáng chói đáng sợ, lóe ra ánh sáng sắc nhọn chói mắt, tỏa ra vô tận khí tức sát lục, đâm về Hỏa Hoàng còn đang lộ vẻ sợ hãi.
Trước khi chết, nhìn một kích tuyệt sát của Dự Nhượng, hồi tưởng lại một màn trước kia.
......
- Dự Nhượng, nếu như cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể ám sát Long Giác Ứng trong hoàng cung giống như Nhiếp Chính hay không?
Dự Nhượng trầm giọng đáp:
- Bệ hạ, thuộc hạ vô năng, so ra kém Nhiếp Chính.
Lúc ấy của mình nghe Dự Nhượng trả lời, trong mắt còn lộ ra ba phần phức tạp, thở dài Dự Nhượng so ra kém Nhiếp Chính, vẫn còn có một phần tiêu tan.
Thế mà, ha ha.
Hết thảy đều là âm mưu.
.........
Qua một phút, trên một tòa thành của Đông Vực tới gần Hắc Diễm Hoàng triều, không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, truyền khắp phương viên mấy trăm dặm.
- Bệ hạ đi mau, thần liều chết ngăn cản bọn họ.
Thế mà một đạo sát ý cực hạn khiến người ở trong thành trì phía dưới cũng vì đó sợ hãi.
- Hỏa Hoàng, Phùng Kỷ, các ngươi cứ nghĩ thoát đi chiến trường, chúng ta không giết được các ngươi à, Lăng Thiên thánh địa chúng ta tìm đợi chờ đã lâu.
Ầm ầm.
Ầm ầm.
Bầu trời không ngừng truyền đến tiếng oanh minh do binh khí đụng nhau, ba thân ảnh giao thủ lẫn nhau, loáng thoáng có thể trông thấy một vị rất giống Hỏa Hoàng trong đó.
Ba người đối chiến, bên trong hư không như phiên giang đảo hải, càn quấy càn rỡ, cuồng phong bao phủ, vô tận chiêu thức sáng chói ngang qua hư không, phát ra hào quang giống như nhật nguyệt, phong mang vô tận, từng đạo tàn ảnh hiện lên, khí thế khủng bố truyền vang tại hư không, âm thanh chấn động truyền ra mấy trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận