Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 319: Kết Thúc

A...
Tiếng gào thét vô cùng thảm liệt vang lên, một mảng lớn binh sĩ đen nghịt không ngừng từ giữa không trung thang mây rơi xuống, mà binh sĩ phía dưới bị phun trào trúng lập tức cũng bị phỏng, địa phương bị nóng trong nháy mắt máu me đầm đìa, ào ào phát ra tiếng kêu thảm!
Thế mà những thứ tiếng kêu thảm thiết lại không có để địch quân ở phía sau sợ hãi, mà ánh mắt càng hung ác, động tác điên cuồng hơn đạp trên thi thể của chiến hữu đi lên công thành !
Giết!
Chiến đấu thảm liệt kéo dài, sát khí tràn ngập toàn bộ chiến trường!
Thủ quân trên thành cũng lâm vào điên cuồng, không ngừng bắn tên, không ngừng vung vẩy cương đao trong tay bổ về phía binh lính bò thang mây xông lên. Mà lúc này Phan Phượng đứng ở đoạn trước nhất, toàn thân sát khí mười phần, không ngừng chém giết binh lính từ phía dưới xông lên, mà tại bên trong quá trình chém giết, thỉnh thoảng có cường giả Tông Sư cảnh đánh lén!
Hác Chiêu chăm chú nhìn địch quân phía dưới biến hóa, không ngừng căn cứ địch quân biến hóa mà làm ra ứng đối!
Trời nắng chang chang, trên thành lại khói đen cuồn cuộn, công thành chiến thảm liệt một mực tiếp tục đến giữa trưa, tuy mặt trời trên trời chói chang nhưng mặt đất lại vô cùng âm hàn !
Chung quanh khói đen cuồn cuộn, chiến tranh lại như cũ tiếp tục. Vô số cỗ thân thể gào thảm không ngừng từ trên đầu thành rơi xuống, tràng cảnh nguyên một đám thê thảm, dưới thành đã nằm lít nha lít nhít thi thể. Lương Dương Phàm nhìn lấy mình đến bây giờ còn không có đánh hạ Uyên thành, sắc mặt càng ngày càng lạnh. Lập tức để thống lĩnh bên cạnh chỉ huy thân binh của mình đi lên tự mình đốc xúc!
Theo đại quân đầy tinh binh đến đây công thành, thủ quân Uyên thành nhất thời cảm thấy áp lực trầm xuống, khí thế thủ thành càng ngày càng khó ngăn cản!
Mà Hác Chiêu Phan Phượng mấy vị tướng lĩnh nhìn thấy đối phương tiến công càng ngày càng mãnh liệt, lập tức toàn bộ ra trận liều mạng chém giết!
Khi thủ quân nhìn thấy tướng lĩnh nhà mình thần dũng như thế lập tức tinh thần chấn động, dường như khôi phục thể lực, điên cuồng chém giết xông lên địch quân!
Lương Dương Phàm nhìn tình huống trên thành, gương mặt âm trầm như nước lộ ra nụ cười lạnh!
Bởi vì hắn biết Uyên thành sắp bị phá!
Theo thảm liệt công thành chiến, hai phe chiến sĩ đều đang điên cuồng chém giết, thế mà tuy địch quân người chết từng mảnh từng mảnh ngã xuống, nhưng nhân số bên địch quân vẫn còn nhiều lắm, theo địch quân dần dần xông lên đầu tường, thủ quân trong thành từng người từng người bị chặt ngược lại!
Một lúc lâu sau, hai bênđầu tường rốt cục bị công lên, địch quân phía dưới nhìn thấy đầu tường bị công, càng thêm điên cuồng, hung ác bò lên trên thang mây, vung vẩy cương đao giẫm lên thi thể của chiến hữu xông lên, sau khi lên đầu thành thì điên cuồng chém giết thủ quân Uyên thành !
Lúc này toàn thân Hác Chiêu dính đầy máu tươi của địch quân, vũ khí trong tay không ngừng chảy máu, nhìn lấy địch quân xông tới, nội tâm máy động, thế mà động tác trong tay không ngừng, tay không ngừng khua binh khí, địch quân xông lên ào ào ngã xuống!
- Phan Phượng tướng quân!
Hác Chiêu giận hô một tiếng.
Lúc này, Phan Phượng đang điên cuồng giết địch nghe tiếng Hác Chiêu gọi, thần sắc thanh minh một chút, đột nhiên nhìn lại, nhìn lấy mặt bên càng ngày càng nhiều địch quân xông lên, trong lòng giận dữ, búa lớn lập tức chuyển hướng!
Vừa mới nghĩ xông lên địch quân ào ào hóa thành sương máu, sau đó ra hiệu bên cạnh thủ quân chết giữ vững chỗ này đầu tường sau khi, lập tức búa thế lớn mở, chém về phía mặt bên địch quân!
Giết!
Phan Phượng rống to một tiếng trực tiếp xông lên đám địch quân !
Vào đúng lúc này, ba vị Tông Sư cảnh cường giả bất ngờ xông lên chặn lại Phan Phượng!
Bởi vì Phan Phượng hôm nay đã liên tục chiến thật lâu, cường giả Tông Sư cảnh bên phía địch nhân cũng đang chờ đợi lúc này!
Phan Phượng nhìn ba vị Tông Sư cảnh cường thế, sát khí đầy tràn toàn thân, tay khua búa lớn chém về phía bọn họ!
Ba vị Tông Sư hiểu rõ thực lực Phan Phượng, ba người phối hợp ăn ý ngăn cản Phan Phượng tiến công, liều chết ngăn chặn Phan Phượng, muốn nhờ vào đó tiêu hao thực lực Phan Phượng !
Khi Hác Chiêu trông thấy Phan Phượng bị ngăn cản, trong lòng hiện lên vẻ lo lắng, hiện tại cũng không thể để Phan Phượng bị kéo chân, nhanh chóng chém giết địch quân phụ cận, muốn xông qua trợ giúp Phan Phượng!
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lương Dương Phàm một mực ở phía dưới quan sát nắm lấy cơ hội dậm chân mấy cái đã xông lên đầu tường, trực tiếp chém về phía Hác Chiêu!
Bành!
Hác Chiêu quay người chặn lại!
Dư âm hai người giao chiến đẩy lui người bên cạnh lưu lại một mảnh đất trống.
Mà bây giờ địch quân không ngừng xông tới, chết một người lập tức xông lên hai người!
Thủ quân càng ngày càng không kiên trì nổi, địch quân xông lên càng ngày càng nhiều. Mà lúc này Phan Phượng lại bị ba vị Tông Sư cường giả liều chết ngăn chặn. Hác Chiêu mặt mũi tràn đầy nộ khí đang cùng Lương Dương Phàm chiến đấu kịch liệt. Hác Chiêu lấy tu vi Tông Sư đỉnh phong đè ép Lương Dương Phàm mà đánh, nhưng lúc này Lương Dương Phàm lại nhe răng cười nhìn Hác Chiêu, bởi vì mấy thống lĩnh địch quân chung quanh cũng vọt lên, ào ào quấy rầy Hác Chiêu!
- Các ngươi, xong!
Lương Dương Phàm nhìn thủ quân lúc này liên tục bại lui, nhìn Hác Chiêu cười lạnh nói.
Hác Chiêu lạnh mặt, động tác càng ngày càng lạnh lệ, liều mạng thẳng tới Lương Dương Phàm!
- Cho dù chết, cũng muốn kéo thêm mấy người các ngươi chôn cùng!
- Giết!
Thủ thành quân đã giết đỏ cả mắt lâm vào điên cuồng sau cùng, nhân số địch quân đi lên đầu thành đã gấp mấy lần bên thủ quân!
Lúc này trên thân thủ thành quân dính đầy máu tươi, có địch quân cũng có chiến hữu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận