Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 899: Công Ngọc Tâm Thành (2)

Oanh!
Gió tanh mưa máu, khắp vẩy mười phương.
Nhóm Chí Tôn ngửa mặt lên trời gào thét, râu tóc dựng đứng, toàn thân bùng cháy mạnh quang mang, huyết sắc sát khí kinh thiên động địa.
Chí Tôn trong đại quân bay lên, mỗi người tìm kiếm đối thủ giao thủ, từng đạo từng đạo kim quang trong hư không nhảy lên, kim mang sáng chói tựa như từng vòng từng vòng mặt trời kim sắc gay gắt, chiếu rọi ở trong gầm trời, hư không đang chấn động, khí thế kinh khủng bao phủ bốn phía, trùng trùng điệp điệp, sấm chớp, bầu trời tối tăm.
Dư âm đối chiến giống như đại hải cuồn cuộn bao phủ tứ phương.
Bên trong Ngọc Tâm thành, từng tòa trận thế đáng sợ bay lên không trung hóa thành từng đạo từng đạo màn sáng, hoàn toàn bao phủ Ngọc Tâm thành, ngăn cách hết thảy, bên trong lít nha lít nhít đệ tử thánh địa toàn lực chuyển vận linh khí tiến vào trong phòng ngự đại trận, liều chết chống cự đại quân Tuyết Mộ hoàng triều công phạt bên ngoài.
Thiên địa đang chấn động, chung quanh Ngọc Tâm thành vang lên các loại tiếng bạo liệt kinh khủng, từng viên từng viên huyền thiết thạch mấy chục vạn quân không ngừng từ bên trong máy ném đá của đại quân Tuyết Mộ hoàng triều bắn tới màn sáng phòng ngự đại trận, quang mang phòng ngự đại quân dần dần ảm đạm.
- Chưa đủ!
Yến Quy Kỷ, Mạc Ứng mấy vị Phong chủ trên đầu thành Ngọc Tâm thành cau mày nhìn về phía Tư Không Minh trong lít nha lít nhít địch quân.
Mặc dù bây giờ loại công thành này xem ra mười phần kịch liệt, nhưng xa xa vẫn chưa tới độ thảm thiết, huống chi lần này cường giả Thánh Võ cảnh lại không ai xuất thủ.
Tư Không Minh nghênh tiếp ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú từ Ngọc Tâm thành, trong lòng hừ lạnh.
Yến Quy Kỷ, tiếp theo chúng ta vui đùa thật vui đi, sau đó ngươi cũng đừng hòng chạy.
Đám người Tư Không Minh một mực áp chế Ngọc Tâm thành, không có ý định phá thành, nhưng Hạng Vũ cùng Lữ Bố muốn phá thành ngay hôm nay.
Bên trong hư không, chỉ thấy Lữ Bố nhìn qua Hạng Vũ gật gật đầu, trực tiếp bạo phát, ma diễm thao thiên.
Phong mang vô cùng khủng bố, lại cực kỳ sắc bén xông lên trời không, chấn động gầm trời.
Ánh mắt Lữ Bố nhìn về phía Ngọc Tâm thành dày đặc sát ý.
- Chiến!
Lữ Bố đột nhiên truyền ra một tiếng hét lớn ngập trời, theo tiếng hét lớn này vang lên, chân trời xa xôi, vô tận khí tức huyết sát già thiên tế nhật, tràn ngập thương khung.
Trong hư không, một đạo hư ảnh Ma Thần khủng bố cùng cực hiện lên sau lưng Lữ Bố, thời khắc này toàn thân Lữ Bố đều bị từng đạo từng đạo khói đen che phủ, một đôi ánh mắt huyết hồng sáng như sao phá lệ khủng bố, giống như là chí tôn bên trong ma thần, đáng sợ tới cực điểm.
Trong nháy mắt Lữ Bố phóng lên tận trời, vung vẩy Phương Thiên Họa Kích chém về phía Ngọc Tâm thành, một cỗ ngập trời khí thế đáng sợ kiên quyết lan tràn ra khiến cho hư không những nơi đi qua đều hóa thành hư vô, kích mang vạn trượng lập loè trong hư không, vắt ngang cửu thiên, từng tầng từng tầng không gian vỡ nát, chém về phía Ngọc Tâm thành.
Tiếng gió rít gào, giờ phút này vô số đệ tử Ngọc Tâm thành thoáng như bị khí thế của Ma Thần Lữ Bố áp chế xuống, vô cùng trầm trọng, áp lực đến cực hạn.
- Thật can đảm!
Mạc Ứng gầm lên giận dữ, bước ra khỏi phòng ngự đại trận, vô số sức mạnh to lớn quy kết vào bản thân, ma đao trong tay nở rộ vô hạn quang hoa, bên trong khí tức mờ ảo, lại ẩn ẩn ẩn chứa đao ý vô cùng sắc bén, đó là ý chí khủng bố phía trên có thể chém trời, phía dưới có thể diệt tất cả.
Kích mang ào ào ma diễm chạm vào đao ý vô cùng vô tận.
Oanh!
Thiên địa điên đảo, nhật nguyệt biến huyễn.
Khí thế vô cùng cường đại từ bên trung tâm đụng chạm điên cuồng bao phủ ra, từng đạo từng đạo chân khí ba động đáng sợ giống như gợn sóng giống như nước thủy triều khuếch tán ra, hư không như tấm gương vỡ vụn tầng tầng vỡ tan, thế mà còn chưa chờ dư âm kinh khủng tản ra.
Hư không nổ tung.
Ma diễm ào ào Lữ Bố trong nháy mắt vọt tới trên không Mạc Ứng, Phương Thiên Họa Kích nương theo lấy cự lực ngàn vạn quân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía Mạc Ứng.
Mạc Ứng trợn trừng hai con mắt, gầm thét một tiếng, đao ý nồng đậm ngưng thành thật chất, ma đao loá mắt, đao ý tung hoành thiên địa, cản trở Phương Thiên Họa Kích.
Hàn quang đao ảnh Mạc Ứng chém ra chiếu sáng gương mặt kiệt ngao dữ tợn của Lữ Bố đangcười lạnh.
- Oanh
Hư không hỗn loạn, mê vụ cuồn cuộn.
- Keng!
Trong khi hai người giao chiến, hư không loạn lưu nhấc lên vô tận phong bạo.
Mạc Ứng nắm đao liều mạng ngăn cản Lữ Bố một kích, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, hai tay không ngừng run rẩy.
Đao kích đối kháng, tiếng oanh minh chấn thiên vang tận mây xanh.
Mà thân hình Lữ Bố không có không dao động, dường như đánh ra một kích bình thường, hai tay Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích hung hăng đè ép Mạc Ứng, dưới con mắt hoảng sợ của Mạc Ứng, Lữ Bố phách lối cười to, hai tay bùng lên.
Trong điện quang hỏa thạch.
Chém!
Phương Thiên Họa Kích lần nữa bạo phát, lưỡi kích chặt đứt ma đao, mang theo cự lực ngàn vạn quân đánh xuống lồng ngực Mạc Ứng.
- Bành!
Mạc Ứng bạo phát linh lực vô cùng vô tận hóa thành bình chướng kiên cố, tựa hồ vận dụng một loại át chủ bài nào đó, muốn ngăn cản lưỡi kích của Lữ Bố.
Thế mà lưỡi kích thế bất khả kháng trực tiếp oanh phá bình chướng đánh vào lồng ngực Mạc Ứng, một đạo huyết sát đỏ sậm cấp tốc tiến vào thân thể Mạc Ứng.
Bành!
Vô tận cự lực kinh khủng đánh Mạc Ứng rơi từ trên trời xuống dưới Ngọc Tâm thành.
- Oanh!
Thi thể Mạc Ứng Thánh Võ cảnh rơi xuống giống như thiên thạch đánh vào phía trên phòng ngự đại trận Ngọc Tâm thành.
Phòng ngự đại trận bị đụng vô cùng mạnh, tầng tầng điệt điệt gợn sóng lan tràn ra bốn phía, màn sáng trở nên ảm đạm không ánh sáng, một chút vỡ vụn xuất hiện từ trung tâm.
Mọi người bên trong Ngọc Tâm thành mở to hai mắt, mười phần chấn kinh, quá nhanh, thậm chí không kịp phản ứng, theo Lữ Bố tiến công đến Mạc Ứng chết cũng chỉ bất quá xảy ra trong một hô hấp, liền thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận