Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 828: Hắc Diễm Hoàng Triều (1)

Mà những đại thế lực kia chú trọng hứa hẹn cuối cùng của hoàng thất hơn, một cái nhân tình của hoàng thất.
Lập tức toàn bộ hoàng đô gió giục mây vần, chấn động, vô số cường giả liên tục tìm tòi bốn phía hoàng đô, đại quân trấn thủ mấy chục đường cái bên trong hoàng đô, không gián đoạn dò xét.
Vô số dân chúng liên tục tránh về đến nhà, nhưng vô số địa phương bị tìm kiếm, trong nháy mắt hoàng đô xuất hiện tiếng kêu khóc, phẫn nộ, tiếng mắng chửi bi thương.
Trong nháy mắt đường cái hoàng đô vô cùng phồn hoa trở nên trống rỗng. Theo chủ nhân Thiên Long Hoàng triều Long Giác Ứng chết, chấn động lớn nhất chính là hoàng thất, mà trong hoàng thất, trong lòng biến hóa cực lớn chính là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử mấy hoàng tử thế lực cực lớn này.
Long Giác Ứng chết rồi, như vậy hoàng vị trống đi.
Sau khi mấy vị hoàng tử đã trải qua phẫn nộ cực lớn, trong lòng bởi vì Long Giác Ứng chết mà cảm nhận được một tia mừng thầm, trong thời khắc hoàng đô hỗn loạn bắt đầu không ngừng lôi kéo đại thần trong triều, các thế lực Hoàng tộc.
Dương Vương phủ!
Phủ đệ Đại hoàng tử Long Dương Thiên, giờ phút này một vị thủ tướng cấm quân chỉ huy một chi quân đội hừng hực mà đến, Đại hoàng tử Long Dương Thiên và bọn thủ hạ nhận được tin tức cũng vội vàng đi đến cửa phủ, chỉ thấy vị cấm quân thủ tướng này nói với Đại hoàng tử Long Dương Thiên:
- Dương Vương điện hạ xin thứ tội, phụng lệnh hoàng thất lão tổ, tất cả địa phương đều sẽ bị điều tra một lần, mạt tướng cũng chỉ làm theo phép, không thể bỏ sót một chỗ nào.
Ánh mắt Đại hoàng tử Long Dương Thiên biến đổi, sắc mặt lạnh dần, còn chưa chờ hắn mở miệng, quản gia phía sau hắn nổi giận mắng:
- Đầu ngươi toàn là óc heo, nơi này là Dương Vương phủ, làm sao có thể có thích khách ở nơi đây, ngươi quả thực rắp tâm hại người, muốn hãm hại điện hạ sao?
Vị tướng lĩnh cấm quân này chấn động, nhưng nghênh tiếp ánh mắt Long Dương Thiên, có chút khó khăn nói:
- Mạt tướng không dám, chỉ là hoàng thất lão tổ có lệnh, mỗi tòa Vương phủ đều muốn kiểm tra, bởi vì Nhiếp Chính rất có thể sẽ cố ý trốn ở trong những vương phủ này, để tránh né chúng ta tìm tòi.
- Ngươi... !
Đại hoàng tử Long Dương Thiên nhìn thấy vị cấm quân thủ tướng này còn kiên trì muốn điều tra Vương phủ của mình, tức giận hiện rõ trên gương mặt.
Đúng lúc này, sau lưng Long Dương Thiên, một mưu sĩ dáng người có chút gầy gò vội vàng ngăn cản hắn, mà Long Dương Thiên nhìn thấy vị mưu sĩ tâm phúc này ngăn cản mình, tuy nhiên trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn rất tín nhiệm đối với vị mưu sĩ này, đè ép bất mãn áp ở trong lòng, nói với thủ tướng cấm quân nói:
- Được rồi, các ngươi cũng tận tâm tận trách, đi vào điều tra thật tốt.
- Điện hạ đắc tội.
Thủ tướng cấm quân cảm kích nhìn vị văn nhân kia một chút, lập tức suất lĩnh quân đội tiến vào Dương Vương phủ tượng trưng lục soát một hồi liền rời đi.
Lúc này mới khiến sắc mặt Long Dương Thiên tốt đi một chút.
Giờ phút này Long Dương Thiên cũng hiểu rõ ý tứ của vị mưu sĩ này, bây giờ các lão tổ hoàng thất đang nhìn mấy người hoàng tử bọn hắn biểu hiện, cũng không thể phạm sai lầm, để bọn hắn cảm thấy bất mãn.
Mà mình để quân đội đi vào tìm tòi, bọn họ tự nhiên cũng không dám làm càn, như thế còn có thể thu được một cái tiếng tốt.
Mà nếu như mình thật có thể tìm tới Nhiếp Chính, đây chính là đại công lao.
Trở lại phủ, Đại hoàng tử không kịp chờ đợi nhìn vị này mưu sĩ này có thể phỏng đoán Nhiếp Chính núp ở chỗ nào hay không.
- Hứa Du, ngươi cảm thấy Nhiếp Chính này sẽ núp ở chỗ nào?
Hứa Du đối mặt Long Dương Thiên hỏi thăm, hai con mắt híp lại hơi có chút ngạo ý nói:
- Điện hạ ngươi hiện tại nên nghĩ như thế nào đánh bại mấy vị hoàng tử khác, mà không phải đi tìm Nhiếp Chính như mò kim đáy biển, lãng phí thời gian quý giá còn lãng phí tinh lực.
Long Dương Thiên nghe nói thế, não hải trong nháy mắt thư thái, lập tức trịnh trọng gật đầu, tranh thủ thời gian lôi kéo cánh tay Hứa Du.
- Hứa Du giúp cô.
Hứa Du nhìn ánh mắt Long Dương Thiên sốt ruột, nghiêm túc gật đầu:
- Điện hạm ý nghĩ ngươi vừa rồi cũng không tệ, chúng ta đầu tiên phải bảo đảm một thái độ vội vàng tìm Nhiếp Chính, biểu hiện mình nhiều hơn ở trước mặt vị Thánh Vương lão tổ kia, vụng trộm liên hệ các thế lực Hoàng tộc, mà không phải quan viên triều đình.
Hai mắt Long Dương Thiên khẽ nhúc nhích, biểu lộ có chút không hiểu, không liên hệ bách quan?
Hứa Du thấy Long Dương Thiên biểu lộ, liền hiểu rõ hắn suy nghĩ, giải thích:
- Điện hạ, hiện tại bệ hạ băng hà, chính thức làm chủ là vị Thánh Vương lão tổ kia, mà không phải bách quan, thái độ của hắn đều quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào, nếu như ngươi không dằn nổi lôi kéo triều đình quan viên ở thời điểm này, bị vị Thánh Vương kia nhìn thấy ở trong mắt, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
- Mà lại bây giờ quan viên có thể bị lôi kéo đều là ngu xuẩn, lôi kéo được cũng vô dụng, những đại thần giống như Thừa tướng sẽ không tiếp nhận các ngươi lôi kéo, sẽ chỉ đối xử như nhau.
- Như thế còn không bằng thân cận thế lực Hoàng tộc, các ngươi đều là huyết mạch Hoàng tộc, có thể ảnh hưởng quyết định của Thánh Vương lão tổ cũng là người Hoàng tộc.
Long Dương Thiên nghe được lời Hứa Du phân tích, trong nháy mắt sáng tỏ, ngữ khí có chút vui vẻ nói:
- Cô có Hứa Du, đại sự đã thành.
Lập tức cáo biệt Hứa Du, cấp tốc triệu tập thủ hạ chuẩn bị việc này.
Hứa Du nhìn Long Dương Thiên vội vã rời đi, lộ ra vẻ tươi cười, quay người dạo bước đi vào Dương Vương phủ, Dương Vương phủ rất lớn, Hứa Du chậm rãi đi một hồi mới trở lại bên trong viện của mình, thị vệ thị nữ đi ngang qua trông thấy Hứa Du đều lộ ra vẻ cung kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận