Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 475: Đối Sách Của Tân Hoàng (2)

Sau khi Tân hoàng nói xong tiếp tục hành tẩu trên đường cái náo nhiệt.
Vũ Hóa Điền bình tĩnh quét mắt người đến người đi xung quanh đường cái, theo sát phía sau.
Hai người cũng đã là cường giả Niết Bàn cảnh, tiếng nói chắc chắn sẽ không khiến người qua đường nghe được.
Bọn hắn đi thêm một đoạn không xa, Tân hoàng ngừng lại tại một chỗ bãi nhỏ, cúi đầu hứng thú nhìn các món đồ ăn tinh xảo trong quán.
Mà lúc này một người của Tây Xưởng nhanh chóng tới gần bên cạnh Vũ Hóa Điền, đưa miệng đến gần lỗ tai tỉ mỉ nói cái gì đó.
Ánh mắt Vũ Hóa Điền khẽ động nhẹ nhàng gật đầu, lập tức khoát khoát tay để hắn thối lui.
Mà ánh mắt Tân hoàng xéo qua cũng chú ý tới động tác của Vũ Hóa Điền và người Tây Xưởng đằng sau, lập tức ngồi thẳng lên, Vũ Hóa Điền lập tức đi về phía trước hai bước.
- Bệ hạ...
- Sao?!
Tân hoàng khoát khoát tay, đánh gãy Vũ Hóa Điền.
- Dương Vương rốt cục gửi thư sao!
Mặc dù là hỏi thăm, nhưng ngữ khí tràn đầy kiên định.
- Tựa như bệ hạ nói, Dương Vương thỉnh cầu bệ hạ trợ giúp.
- Tốt, đi gọi Viên Nghị Phong, Lâu Ôn Nguyên tới đây.
Ánh mắt Tân hoàng sáng lên, lập tức nói với chủ quán trong quán:
- Gói hết tất cả mấy thứ này!
Sau đó nhanh chân trở về hoàng cung.
Vũ Hóa Điền nhìn không chớp mắt theo sát phía sau, mà bên trong đám người đi đường xung quanh có một người đi ra đưa một thỏi bạc cho chủ quán, sau đó lại có hai người xuất hiện trực tiếp lấy hết các gói đồ.
Trong ngự thư phòng, Viên Nghị Phong cùng Lâu Ôn Nguyên đồng thời đến, vừa tiến vào ngự thư phòng, Tân hoàng ra hiệu hai người ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói:
- Hai vị, Dương Vương hiện tại đã yêu cầu trẫm trợ giúp, các ngươi cảm thấy hiện tại nên như thế nào, xuất binh hay không xuất binh.
Viên Nghị Phong cùng Lâu Ôn Nguyên liếc nhau, trong lòng hai người đã có sẵn ý nghĩ trong đầu.
- Bệ hạ, thần cho rằng nên xuất binh trợ giúp Dương Vương.
Viên Nghị Phong trước tiên mở miệng, Lâu Ôn Nguyên cũng theo sát phía sau.
- Vi thần cũng cho rằng xuất binh trợ giúp Dương Vương.
Tân hoàng không có chút nào ngoài ý muốn nhìn hai người tiếp tục hỏi:
- Nên xuất binh thế nào?!
Lâu Ôn Nguyên cùng Viên Nghị Phong lập tức hiểu rõ ý Tân hoàng.
Lâu Ôn Nguyên hơi hơi suy tư một lúc mở miệng nói:
- Bệ hạ lần này phái binh tiến đến, vi thần cho rằng chỉ cần trợ giúp Dương Vương ngăn cản Trấn Quốc phủ là đủ.
- Há, vì sao không thay hắn chiếm lĩnh Thanh Châu!
Tân hoàng nghi ngờ nhìn về phía Lâu Ôn Nguyên, bây giờ Dương Vương biểu thị đã thần phục, mình hoàn toàn có thể phái binh đoạt lại Thanh Châu.
Lâu Ôn Nguyên ngồi thẳng lên ngẩng đầu nhìn Tân hoàng một chút cười nhạt nói:
- Bệ hạ xin nghe vi thần nói vài lời.
- Bệ hạ bây giờ Vũ Vương đều đang nhìn chằm chằm Thiên Châu, nếu như chúng ta phái binh chiếm lĩnh Thanh Châu, như vậy chúng ta rất có thể sẽ trực tiếp đối mặt ba phe thế lực, sao chúng ta không để Dương Vương tiếp tục ngăn cản Trấn Quốc phủ.
- Một là có thể kiềm chế Trấn Quốc phủ, hai có thể hấp dẫn Vũ Vương chú ý.
- Thậm chí chúng ta có thể tiếp theo phong thánh chỉ truyền cho Vũ Vương, để Vũ Vương hiệp trợ Dương Vương liên thủ tấn công Trấn Quốc phủ.
Tân hoàng nghe lời Lâu Ôn Nguyên nói, tiếp lời hỏi:
- Vũ Vương hắn sẽ đáp ứng không?
Lâu Ôn Nguyên bình tĩnh tự nhiên nói:
- Bệ hạ an tâm, chúng ta đã cho Vũ Vương một lý do đầy đủ.
- Bây giờ Vũ Vương đã chiếm lĩnh Lăng Châu, hắn muốn muốn tiếp tục mở rộng thế lực chỉ có hai phương hướng, một là tấn công Thiên Châu, hai là tấn công Thanh Châu.
- Hiển nhiên tấn công Thanh Châu rất phù hợp lợi ích của hắn, dù sao hắn còn muốn nhìn chúng ta cùng Vũ Vương tiếp tục giao chiến, nếu như hắn tấn công chúng ta, như vậy hắn còn cần phòng bị Trấn Quốc phủ.
Viên Nghị Phong lại nhìn Lâu Ôn Nguyên lắc đầu nói:
- Dương Vương khẳng định đã đi đi tìm Vũ Vương, mà Vũ Vương bây giờ còn chưa có động binh, ta cho rằng Vũ Vương rất có thể tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
- Ha ha, đây chính là một tầng hàm nghĩa khác chúng ta trợ giúp Dương Vương ngăn cản Trấn Quốc phủ, chỉ cần chúng ta ngăn cản Trấn Quốc phủ càng lâu, Vũ Vương càng ngồi không yên, Vũ Vương sẽ không an tâm chờ đợi.
Lâu Ôn Nguyên thần thái tự nhiên giải thích nói.
- Tốt, cứ theo ý kiến Lâu ái khanh, trẫm lập tức để Yến Vô Trần tướng lĩnh suất lĩnh hai trăm ngàn Phi Vũ quân tiến về Thanh Châu trợ giúp Dương Vương.
Tân hoàng Lý Duyệt quả quyết nói, Yến Vô Trần là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Đại Hiên hoàng triều.
Lâu Ôn Nguyên trông thấy Tân hoàng tiếp thu đề nghị của mình, khuôn mặt đầy mỉm cười.
Viên Nghị Phong tu sửa xong quyết định, cung kính nói:
- Bệ hạ, một khi Vũ Vương xuất binh đối phó Trấn Quốc phủ, chúng ta nhất định phải bắt lấy thời cơ việc này, trước diệt Vũ Vương.
Tân hoàng trịnh trọng nhẹ gật đầu, từ khi Vũ Vương nhất thống Lăng Châu, hắn vẫn lo lắng Vũ Vương cùng Dương Vương trực tiếp liên thủ đối phó mình, dù sao bọn họ vẫn luôn muốn xử lý mình.
Nhưng bây giờ xem ra Đại Hiên hoàng triều cũng chỉ có Trấn Quốc phủ một siêu cấp đại thế lực, lấy tâm tư Vũ Vương, hắn rất có thể sẽ trước tiên tiêu diệt Trấn Quốc phủ lại nói.
Kể từ đó không chỉ có tiêu diệt Trấn Quốc phủ, chiếm lĩnh địa bàn càng lớn, càng làm cho hắn cất cao giọng trước mặt Hoàng tộc.
Lâu Ôn Nguyên cũng nhẹ gật đầu, cho rằng đây cũng là một thời cơ diệt Vũ Vương, trong mắt Lâu Ôn Nguyên đột nhiên lóe qua một đạo tinh quang.
- Bệ hạ, nếu như chúng ta toàn diện đối phó Vũ Vương, chúng ta còn cần lôi kéo một người.
- Ai!
- Tần Vương!
Ánh mắt Lâu Ôn Nguyên kiên định nói cho Tân hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận