Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 238: Phan Phượng Chém Ngược Tông Sư Đỉnh Phong (2)

- Giao ra Hoàng Trung Trạch!
- Giao ra Hoàng Trung Trạch!
- Giao ra Hoàng Trung Trạch!
Binh lính xung quanh hô to để người một nữa Anh thành đều nghe thấy, không ít người đã đến vây xem.
Hoàng Thân Thâm hiểu rõ lần này Hoàng gia mất mặt lớn, giận dữ hét với Phan Phượng:
- Lúc đầu là Trương Phong làm nhục Hoàng gia chúng ta trước, chẳng lẽ Hoàng gia chúng ta không cần phản kháng, ngươi muốn ta giao ra người Hoàng gia, tuyệt đối không thể!
Mà lúc này người Hoàng gia cầm vũ khí vọt ra, nhìn hằm hằm binh lính đang vây quanh!
Sau khi Hoàng gia trở thành Anh thành đệ nhất thế lực, người nào không dám tôn trọng người Hoàng gia chúng ta, hôm nay cũng dám vây quanh Hoàng gia!
Nhìn thấy người Anh thành ở xung quanh bắt đầu chỉ trỏ mình, nộ khí trong lòng Hoàng Thân Thâm càng tăng lên một bậc, nhưng cũng không dám trực tiếp chém giết cùng Phan Phượng, dù sao chuyện này đối với Hoàng gia thương tổn quá lớn.
Phan Phượng híp mắt nhìn Hoàng Thân Thâm, hiểu rõ cũng không thể vì việc này mà trực tiếp diệt Hoàng gia, mà lại...
- Hừ!
Phan Phượng lạnh hừ một tiếng nói:
- Tốt, vậy bản tướng quân cho các ngươi một cơ hội, để cho người mạnh nhất Hoàng gia các ngươi đi ra, cùng bản giáo úy đánh một trận, thắng bản giáo úy lập tức lui binh, thua liền đem Hoàng Trung Trạch giao ra!
- Nếu không... Ha ha!
Hoàng Thân Thâm nghe Phan Phượng nói, hơi động lòng, nhìn Phan Phượng thật sâu, trong lòng tính toán: “Phan Phượng chỉ bất quá là Tông Sư trung kỳ, tuy lão tổ là Tông Sư đỉnh phong, nhưng bây giờ nếu để cho lão tổ đi ra đánh bại Phan Phượng, người khác cũng sẽ cảm thấy mình thắng không anh hùng. Mà mình cũng là Tông Sư trung kỳ, coi như đánh không lại Phan Phượng, nhưng đánh ngang tay cũng có thể!”
Mà lại đến lúc đó vô luận như thế nào, đều có chỗ trống!
Lúc này tất cả mọi người đang nhìn Hoàng Thân Thâm, muốn biết quyết định của hắn!
Chỉ thấy Hoàng Thân Thâm thở ra một hơi, nói với Phan Phượng:
- Không cần lão tổ chúng ta đi ra, ta cùng ngươi đối chiến một trận!
Ánh mắt Phan Phượng ngồi trên lưng ngựa biến đổi, khí thế bạo phát, cổ tay chuyển một cái lưỡi búa bổ về phía Hoàng Thân Thâm, trong hư không dâng lên búa thế, một hư ảnh hình búa lớn bay thẳng tới Hoàng Thân Thâm.
Những nới búa thế đi ngang qua, mặt đất đều là vết nứt, Hoàng Thân Thâm mở to hai mắt, ngưng trọng nhìn búa thế hóa ảnh vô cùng cường đại Phan Phượng chém tới. Hoàng Thân Thâm bạo phát thực lực Tông Sư, hai tay cấp tốc chuyển đổi, chân khí toàn thân phát ra, một vòng hộ thuẫn phòng ngự vô cùng kiên cố dâng lên!
Búa thế hóa ảnh bay thẳng đến phía trên phòng ngự tráo phát ra tiếng vang chói tai, khí kình tứ tán, người xung quanh ào ào lui lại. Mà búa thế hóa ảnh vẫn chưa tán đi, vẫn như cũ thật sâu xông vào bên trong phòng ngự tráo, hai tay Hoàng Thân Thâm thì run rẩy chống đỡ!
Phan Phượng nhe răng cười, búa thế thay đổi, trực tiếp vỡ ra, tròng mắt Hoàng Thân Thâm hơi co lại, hai tay vờn quanh đột nhiên đẩy tới!
Bành!
Theo một âm thanh vang lên, khí thế tản ra tác động tới bốn phía, người Hoàng gia xung quanh bị đẩy lui lại mấy bước. Mà Hoàng Thân Thâm cũng bị bức phải lui lại một bước!
Chỉ thấy Phan Phượng khinh thường cười nói:
- Ngươi không được, vẫn là để lão tổ mạnh nhất các ngươi tới đi!
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Phan Phượng, chỉ bằng vào một búa thế đã bức lui Hoàng gia gia chủ tu vi ngang nhau!
Hoàng Thân Thâm kiêng kỵ nhìn Phan Phượng, cắn răng nói:
- Chúng ta lại chiến tiếp!
Mà lúc này bên trong Hoàng phủ dâng lên một đạo khí tức Tông Sư đỉnh phong, một giọng nói già nua vang lên:
- Lui ra đi, để lão phu đến!
Một lão giả người mặc hoàng bào, tóc trắng đầy đầu, trong nháy mắt đi đến phía trước Hoàng Thân Thâm, nhìn chăm chú Phan Phượng!
Người Hoàng gia thấy người xuất hiện, kinh hỉ hô:
- Lão tổ!
Hoàng Thân Thâm cúi đầu thầm nói:
- Lão tổ, ta...
Hoàng gia lão tổ lắc đầu, cao giọng nói với Phan Phượng:
- Không hổ là giáo úy Anh thành, thực lực quả nhiên bất phàm, lão hủ đến đây lĩnh giáo một phen!
Phan Phượng khinh thường cười một tiếng, sau đó phất tay để chúng tướng sĩ lui lại, lúc này trước cửa Hoàng phủ lộ ra một mảnh đất trống. Hoàng lão tổ cũng để cho mọi người lui lại, một cỗ khí thế trầm hậu chậm rãi dâng lên, Hoàng lão tổ lấy ra một thanh yến đao, theo thân đao ra khỏi vỏ, đao thế tràn ngập toàn bộ đất trống.
Phan Phượng híp lại hai con mắt nắm chặt búa lớn, tinh quang lóe lên, phóng lên tận trời, Phan Phượng cuồng bạo trên không trung hai tay cầm búa, sau lưng thể hiện ra búa lớn hóa ảnh khổng lồ, cảm giác hùng hậu nặng như núi, lấy khi thế lực phách hoa sơn bổ về phía Hoàng lão tổ!
Mọi người thấy Phan Phượng lộ ra khí thế kinh khủng, khẽ nhếch miệng, hai mắt chấn kinh nhìn chăm chú!
Hoàng lão tổ giơ đại đao ngang trước ngực, rống to một tiếng, rút đao mà chém, đao thế đầy trời ngưng luyện thành một thanh cự đao, từ dưới chém tới phía trên, đao quang rét lạnh bi thương như tuyết, người xung quanh đều bị cảm nhiễm, một cỗ bi thương xông lên đầu!
Lưỡi búa đối hàn đao!
Khí thế song phương chạm vào nhau, hoàng hôn có chút đen nhánh như được thiêu đốt sáng ngời.
Bành!
Vũ khí hai người va chạm, khí thế chạm vào nhau, không gian xung quanh áp súc cực hạn, bạo liệt từng trận!
Mặt đất phương viên mười mét xung quanh sụp đổ, loạn thạch bay tứ tung. Mấy người đứng gần nhất bị khí thế hai người tác động đến, liên tục lui về phía sau!
Hai người giống như hóa ảnh, trong nháy mắt, đối chiến mấy chiêu, đao khí búa thế ngang dọc bốn phía, mặt đất rạn nứt từng hồi, một mảnh hỗn độn. Mọi người hít vào một hơi, hai người rõ ràng thực lực ngang nhau, phải biết Phan Phượng thế là Tông Sư trung kỳ đang đối chiến với cường giả Tông Sư đỉnh phong, lúc đầu nghe nói mấy vị võ tướng Tần Vương phủ rất yêu nghiệt, đều có thể vượt cấp khiêu chiến, xem ra Phan Phượng giáo úy chúng ta cũng không kém a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận