Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 625: Bố Cục (1)

Vệ Đông Nguyên thở ra một hơi thật sâu:
- Quả nhiên!
Sau đó dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Tần Lâm Quân nói xong Lý Chính như thế nào cố ý hợp tác cùng Đại Nhật hoàng triều.
Dưới ánh mắt kích thích phấn chấn của mọi người, khí thế Tần Niết biến đổi, một cỗ tư thế hào hùng, khí thôn vạn lý như hổ quét về phía mọi người:
- Chúng tướng nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Từ giờ trở đi, Trấn Quốc phủ chúng ta chỉ có một địch nhân, chính là Đại Di hoàng triều, tiếp theo chúng ta sẽ phối hợp cùng Lý Vũ.
Mặt mũi mọi người tràn đầy nghiêm túc nghe Tần Niết phân phó.
- Tiếp theo thời gian nửa tháng, chúng ta nhất định phải bại, làm bộ thua trong tay Lý Vũ, trong lúc đại quân đào vong, các ngươi không ngừng chỉ huy một chi quân đội biến mất trên chiến trường, dùng tốc độ cao nhất tiến về biên cảnh, mà Lý Vũ cũng sẽ làm bộ tổn thất nặng nề, các ngươi liền cùng bọn hắn chỉ huy quân đội “Tổn thất nặng nề” cùng một chỗ tiến về biên cảnh.
- Các ngươi nghe rõ chưa!
Mọi người giật mình, nhất thời trả lời.
- Mạt tướng hiểu rõ!
Hiện tại đại tướng quân để bọn hắn bất tri bất giác biến mất một bộ phận quân đội tiến về biên cảnh tại thời điểm hỗn chiến.
Mục đích của việc này hiển nhiên là muốn giấu diếm tai mắt hai đại hoàng triều.
Mà mình cũng tuyệt không thể phạm sai lầm.
Tần Niết cùng Tần Lâm Quân liếc nhau, lần lượt gật đầu.
Giọng nói Tần Lâm Quân mát lạnh vang lên:
- Các ngươi hành sự cẩn thận, tiếp theo chúng ta sẽ lấy đại chiến làm lý do, cùng Lý Vũ không ngừng thanh trừ tai mắt xung quanh, thời gian nhiều nhất một tháng, chúng ta nhất định phải hoàn thành toàn bộ bố trí tại biên cảnh, Tần Vương bên kia nhiều nhất còn có thể ngăn chặn thời gian nửa tháng, đến lúc đó thời gian vừa đến không thể kéo dài nữa, để phòng Đại Nhật hoàng triều cảnh giác.
- Tuân lệnh!
...
Bên trong Lạc Nguyên thành, Lý Vũ cũng đang thương nghị chuyện giống như ở bên Trấn Quốc phủ cho các tướng lĩnh.
Ánh mắt Lý Vũ sắc bén, liếc nhìn đám người nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, cô là Thái Tử Đại Hiên hoàng triều, các ngươi là tướng sĩ Đại Hiên hoàng triều, hết thảy bảo trì cương thổ Đại Hiên hoàng triều làm chủ, chống cự ngoại địch, là trách nhiệm chúng ta nghĩa bất dung từ.
- Tuân lệnh, mạt tướng hiểu rõ!
Tướng quân dưới trướng liên tục nửa quỳ nói.
Lý Vũ hiển nhiên nói cho bọn hắn, không thể giở trò gian đối với Trấn Quốc phủ.
Một khi bởi vì ân oán cá nhân ảnh hưởng chiến cục toàn bộ, kia chính là tội đáng chết vạn lần.
Theo chúng tướng hai phe thế lực hiểu rõ nguy cơ tiếp theo gặp phải, ngày thứ hai thì lập tức mở ra đại chiến!
Mỗi một lần đại chiến tiếp theo đó đều là cảnh tượng hoành tráng, bụi mù khói quấn, loạn mã tề đằng, giết tiếng la chấn thiên.
Ở trong mắt người bên ngoài, quả thực là hai phe thế lực giết đến điên, song phương mỗi một lần đại chiến đến sau cùng đều là vật lộn, song phương mỗi một lần không đánh nhau chết sống tổn thất nặng nề thì tuyệt không buông bỏ.
Mà thế lực quân đội Lý Vũ bởi vì điên cuồng, đánh đại quân Trấn Quốc phủ cho liên tục bại lui.
Mà mỗi lần chiến đấu trên không đều sẽ xuất hiện m Dương cảnh Tôn giả, siêu cấp cường giả Tạo Hóa cảnh đại chiến, gió cuốn mây tan.
Đại quân gào thét chấn động bầu trời!
Mà Thần Hoàng trở lại hoàng cung lệnh truyền xuống mấy đạo mật chỉ, các đại tướng đang trấn thủ tại trọng điểm cũng dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lý Chính thì về tới Hoang Châu, phân phó các nhân kiệt Hoang Châu về chiến đấu kế tiếp.
Hoang Châu Mã Siêu, Chương Hàm các chủ soái cũng nhận Lý Chính triệu hoán, liên tục chạy về đô thành Hoang Châu cùng Lữ Bố, Cổ Hủ chờ đợi Lý Chính đưa ra mật lệnh.
Bên trong Yến Hoang thành, Lý Nho đang bồi tiếp An Dã Mộ du tẩu trên đường cái phồn hoa.
An Dã Mộ không ngừng đi loạn, ánh mắt bỉ ổi xéo qua một mực chú ý lương gia nữ tử kiều nộn đang đi trên đường cái.
Song khi An Dã Mộ nhìn Lý Nho đang cười nhạt bên cạnh, giận không chỗ phát tiết, lại không thể làm gì.
Lý Nho này không phải đỉnh phong mưu sĩ nổi danh thủ hạ của Tần Vương à, làm sao không có chút nào hiểu ý của mình hết vậy, mình ám hiệu bao nhiêu lần mình cần một số... Khụ khụ... Nam nhân tịch mịch.
Thế mà Lý Nho lại cho rằng mình ở Yến Hoang thành sợ hãi bản thân không được an toàn, liên tục phái trọng binh trấn giữ viện tử.
Không cho bất cứ người nào tiến vào viện, ngay cả liền gái lầu xanh cũng không được.
Mà lại thường xuyên cùng mình nói về phong thổ nhân tình Đại Hiên hoàng triều cùng Đại Nhật hoàng triều.
Tuy An Dã Mộ rất cảm động Lý Nho coi trọng cùng an bài, nhưng bản thân quá tịch mịch, rồi bị một mực quấy nhiễu, mà mình thân là đại sứ hoàng triều đương nhiên không thể quang minh chính đại đi dạo thanh lâu, An Dã Mộ vẫn biết có bao nhiêu mất mặt.
Mấy ngày nay, An Dã Mộ đi ngang qua trước mặt Di Hồng Lâu vài chục lần, An Dã Mộ rốt cục ngừng lại, nhíu mày nói:
- Văn Ưu tiên sinh, Tần Vương lúc này đi Hoang Châu đã có vài ngày, chẳng lẽ còn không có bàn bạc xong tướng lĩnh với Hoang Châu bên kia như thế nào giải quyết hai nơi yếu địa Thiên Châu sao.
Lý Nho nhìn An Dã Mộ dừng lại, chất vấn mình, mỉm cười đáp:
- An sứ giả, ngươi cũng biết Thiên Thanh yếu địa cùng Thiên Nham yếu địa của Thiên Châu vẫn luôn là phòng ngự trọng địa của Thiên Châu, Tần Vương tự nhiên cần hao tổn nhiều tâm trí, nếu không chờ quý quân vừa đến, chúng ta sẽ tại Yến Hoang thành trực tiếp tấn công Thiên Châu, đến lúc đó chỗ nào sẽ còn quan tâm chuyện Hoang Châu, như đại quân Hoang Châu không tiến vào được Thiên Châu, đến lúc đó ảnh hưởng toàn bộ chiến cục.
An Dã Mộ nhíu mày, nghiêm túc gật đầu nói:
- Văn Ưu tiên sinh nói đúng.
Sau đó biểu lộ một mực buồn khổ, chân không tự chủ đi đến, mà đi phương hướng chính là cửa lớn Di Hồng Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận