Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 412: Xuất phát (2)

- A!
Đám vũ nữ trông thấy cái bàn đột nhiên xuất hiện, mặc dù không có bị nện trúng, nhưng cũng kinh hãi ngừng lại, mà nhạc khúc cũng ngừng, mấy người liên tục hoảng sợ quỳ trên mặt đất.
- Lăn, đều cút cho ta!
Tần Trấn Hiên sớm đã không có cuồng vọng như trước đó, mặt mũi tràn đầy lửa giận chỉ mấy vũ nữ mắng to.
Nghe được tiếng rống giận dữ của Tần Trấn Hiên, thân thể đám vũ nữ run lên, sợ hãi rụt rè rời đi.
Mà các mưu sĩ tướng lĩnh cũng nghe đến chuyện Trần Bình nói tới, sắc mặt từng người đều khó coi.
Đại sảnh trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tần Trấn Hiên vừa mới nổi giận cúi đầu thở sâu mấy hơi thở, bình phục phẫn nộ trong lòng, hắn hiểu được hiện tại vô luận phát lửa gì đều vô dụng, nhất định phải tìm một cái biện pháp giải quyết mới được!
Tần Trấn Hiên ngẩng đầu nhìn mọi người trầm mặc, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Các ngươi hiện tại còn có biện pháp nào, bức Tần Lâm Quân rời đi.
bọn người Tống Nhậm Nghĩa phía dưới cúi đầu, nguyên một đám đều không lên tiếng, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ ra có biện pháp gì tốt.
Dù sao mình căn bản ngoài tầm tay với Tần Vương bên kia, bất lực.
Mà Tần Lâm Quân nơi này vốn còn chút thế yếu, hiện tại Tần Vương lên tiếng, các lão tướng không nhất định sẽ còn bức bách Tần Lâm Quân rời đi.
Nếu như trước đó hoàng thất áp bách để Trấn Quốc phủ bất đắc dĩ bức bách Tần Lâm Quân, nhưng bây giờ Tần Vương đều đã nói như vậy, nếu như người Trấn Quốc phủ còn bức bách Tần Lâm Quân, đây quả thực là mất hết mặt mũi Trấn Quốc phủ, để thế lực khác chế giễu!
Chí ít trong thời gian ngắn không được.
Tần Trấn Hiên nhìn người phía dưới nguyên một đám cúi đầu không nói, ánh mắt cuối cùng hướng về phía Trần Bình.
- Trần Bình, ngươi nghĩ ra biện pháp gì không?
Nghe Tần Trấn Hiên hỏi Trần Bình, bọn người Tống Nhậm Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình nhìn thấy mọi người còn không có lập tức hiểu rõ tính nguy hiểm hiện hữu, thở dài một hơi, biểu lộ nghiêm túc nói:
- Công tử, bây giờ không phải vấn đề chúng ta có thể bức Tần Lâm Quân rời đi hay không.
Tần Vương cho thời gian nửa năm, nói cách khác trong vòng nửa năm tiếp theo, Tần Lâm Quân nhất định sẽ toàn lực đánh bại chúng ta, chúng ta đang rất nguy hiểm!
- Thời gian nửa năm?
Trong mắt Tần Trấn Hiên lóe lên tinh quang, lại nghĩ tới một chuyện khác, mang theo vẻ hưng phấn nói.
- Có phải chúng ta ngăn cản được Tần Lâm Quân trong nửa năm, cơ hội của chúng ta lại tới hay không!
Trong lòng Tần Trấn Hiên buông lỏng, chẳng phải nửa năm thôi à, ta cũng không tin Tần Lâm Quân có thể đánh bại ta trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Mà một số người phía dưới nghe thế hiện ra sắc mặt nhẹ nhõm, ngăn cản Tần Lâm Quân nửa năm, bọn họ vẫn có lòng tin.
Mà đối diện Trần Bình, Tống Nhậm Nghĩa dường như hiểu rõ lo nghĩ của Trần Bình.
- Công tử, lần này chúng ta không chỉ có đối mặt Tần Lâm Quân còn muốn đối mặt viện thủ Tần Vương phái tới!
Tống Nhậm Nghĩa nhắc nhở.
- Ừm?
Được Tống Nhậm Nghĩa nhắc nhở, Tần Trấn Hiên cùng một số tướng lĩnh cũng phản ứng lại.
- Tần Vương thật khí phách!
Bạch Cuồng Sinh cũng hiểu rõ vì sao Lý Chính trợ giúp Tần Lâm Quân, trong lòng không có cảm khái, phân lượng của Tần Vương Đại Hiên hoàng triều chưa từng gặp mặt lại nghe tên trong lòng hắn lại tăng lên một phần.
- Tần Vương Lý Chính!
Tần Trấn Hiên cắn răng căm hận nhắc đến cái tên này.
Nghe Tống Nhậm Nghĩa tiếp tục giải thích, mọi người cũng kịp phản ứng.
Chỉ thấy một tướng lĩnh mở miệng nói:
- Nghe đồn mưu sĩ mãnh tướng thủ hạ Tần Vương từng người đều không tầm thường, chúng ta không thể không đề phòng.
- Đúng!
Mọi người gật gật đầu, bọn họ sớm đã hiểu qua nhân tài thủ hạ Tần Vương, mặc dù có chút không tin thật sự lợi hại như lời đồn, nhưng cũng không dám khinh thị.
Dù sao năng lực có mạnh hay không, gặp mới biết được.
Lúc này một vị mưu sĩ bên cạnh Tần Trấn Hiên đưa ra chủ ý:
- Công tử, Tần Vương phái người trợ giúp Tần Lâm Quân, không bằng chúng ta nửa đường chặn giết bọn hắn tại thời điểm bọn hắn sắp tiến vào, cứ như vậy Tần Lâm Quân không chiếm được trợ giúp của bọn hắn, chúng ta không có thể nhẹ nhõm ngăn cản Tần Lâm Quân nửa năm, sau đó nàng sẽ ngoan ngoãn trở lại Yến Châu.
Ngay lúc Tần Trấn Hiên vừa muốn suy nghĩ về chủ ý này, Tống Nhậm Nghĩa lớn tiếng nói:
- Không thể, công tử không thể!
- Nếu như Tần Vương phái người tới xuất hiện nguy hiểm, Tần Lâm Quân càng có lý lưu lại nơi này, mà Tần Vương nhờ vào đó để Tần Lâm Quân ở đây điều tra hung thủ làm lý do, trì hoãn thời gian càng lâu, thế thì càng bất lợi đối với chúng ta.
Không ít người cũng nghĩ đến điểm ấy, liên tục gật đầu tán đồng.
- Vậy chúng ta nên như thế nào?
Giữa lông mày Tần Trấn Hiên mang theo một tia ưu sầu, sau đó nhìn Trần Bình, muốn nhìn một chút Trần Bình có biện pháp nào không.
Mà mấy người Tống Nhậm Nghĩa cũng nhìn về phía Trần Bình, dù sao tất cả mọi người đều rõ năng lực của Trần Bình, đều bội phục tài trí của Trần Bình.
Trần Bình cúi đầu, ma sát quạt ngọc trong tay.
Sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người, tâm tình có chút nặng nề, không khỏi mở miệng nói:
- Chư vị, chẳng lẽ Tần Vương đều phái tới tất cả mọi người trong Tần Vương phủ, cũng chỉ bất quá là mấy người mà thôi, không phải Tần Vương phái tới chỉ là một viện binh thôi à, mọi người còn chưa có bắt đầu liền sợ sao?
Trần Bình tiếp tục cổ vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận