Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 515: Chưởng Khống Ương Châu

Lý Duyệt nghe được lời Viên Nghị Phong, sắc mặt nhất thời đại hỉ, trong lòng lại băng lãnh, bởi vì mình còn không có tiếp nhận Vũ Hóa Điền gửi thư, thế mà Viên Nghị Phong lại biết trước tình huống ở Dực Châu.
- Vũ Hóa Điền đã lấy được tam đại thế lực Dực Châu chống đỡ, trẫm muốn ngự giá thân chinh, lấy tốc độ nhanh nhất đánh hạ Vũ Vương, sau đó lại diệt Tần Vương.
Ánh mắt Lý Duyệt lộ ra vẻ hưng phấn lửa nóng, dường như diệt Vũ Vương cho hắn cảm giác thỏa mãn rất lớn.
- Bệ hạ không thể, thân thể bệ hạ vạn thánh, há có thể tiến về trên chiến trường.
Viên Nghị Phong nghe được lời Lý Duyệt, vội vàng chặn lại.
Lão tổ m Dương cảnh cũng mở miệng nói:
- Bệ hạ, lão hủ cho rằng không thể, mà bệ hạ chúng ta hoàn toàn có thể mượn nhờ tam đại thế Dực Châu lực tiêu hao Vũ Vương, lại phân lộ tấn công Tần Vương, hai bút cùng vẽ, cùng nhau thu phục Hoang, Dực, Yến, Ương bốn châu.
- Không sai điện hạ, bây giờ thế lực Tần Vương chưa ổn định, đang toàn lực chiếm lĩnh Ương Châu, đây chính là cơ hội trời cho.
Lý Duyệt nhìn hai người khuyên can, không khỏi cả giận nói, toàn bộ hoàng cung đều nghe được âm thanh Lý Duyệt:
- Làm sao, bây giờ tướng sĩ vì trẫm xuất sinh nhập tử, trẫm há có thể trong hoàng cung co đầu rút cổ.
- Trẫm muốn vì con dân của mình, vì tướng sĩ của mình tiến về Hoang Châu cổ vũ sĩ khí.
- Chẳng lẽ điểm ấy trẫm cũng không thể làm, như thế nào đối đãi con dân của trẫm.
Tất cả mọi người trong hoàng cung nghe được tiếng nói Lý Duyệt phấn chấn lòng người, liên tục nhìn về phương hướng ngự thư phòng.
hai Người Viên Nghị Phong nghe được tiếng nói to của Lý Duyệt truyền khắp toàn bộ hoàng cung, mi đầu không khỏi nhíu một cái, lập tức tiêu tán.
- Hừ! Vậy lão hủ tự mình đa tình.
Lão tổ m Dương cảnh biết hiện tại đã bức bách không được Tân hoàng Lý Duyệt, hừ lạnh một tiếng biến mất.
Viên Nghị Phong vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng:
- Bệ hạ, một khi Tần Vương chưởng khống Ương Châu, Tần Vương ngồi trên hai châu, thế lực nhất định đạt được tăng trưởng cực lớn, đến lúc đó chỉ sợ khó có thể giải quyết.
- Ha ha, Viên lão, Tần Vương tuy không ít nhân tài, nhưng là hắn ngay cả một vị cường giả m Dương cảnh tôn cũng không có, thủ hạ mạnh nhất là Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, chiến lực tối cao hai người cũng bất quá là Tạo Hóa cảnh hậu kỳ, huống chi bọn họ hiện tại vẫn là Tạo Hóa cảnh sơ kỳ mà thôi, ngươi gấp làm gì.
Theo Lý Duyệt một phen thao tác, Lý Duyệt ngự giá thân chinh đã thành kết cục đã định, trong triều đình có quan viên cảm thấy lo lắng trong lòng, hay người có dụng tâm khác đều khuyên giải không thông.
Mà Hoang Châu ở phía xa, đại quân triều đình đang giao chiến cùng Vũ Vương nghe được Tân hoàng vậy mà đến đây ngự giá thân chinh, trong lòng mười phần phấn chấn, hô to bệ hạ vạn tuế.
...
- Bành!
Từng tiếng tạp chủng đùng đùng không dứt truyền ra từ bên trong Vũ Vương phủ.
Giờ phút này bên trong nhà chính, Vũ Vương sớm đã không có hăng hái trước kia, sắc mặt tiều tụy, tóc tai bù xù.
- Tốt cho một một môn hai các!
- Tốt, các ngươi đều phản bội bản vương!
Người Vũ Vương đầy mùi rượu, đã biết tam đại thế lực phản bội hắn, đầu phục Tân hoàng.
Hiện tại người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Vũ Vương sắp thất bại.
Mà thị nữ trong góc run lẩy bẩy cúi đầu, sợ bị Vũ Vương bây giờ nổi giận tiện tay xử tử.
- Tốt tốt tốt, Tân hoàng Lý Duyệt ngươi đến chê cười bản vương.
Vũ Vương nghiến răng nghiến lợi.
Giờ phút này Quách Giai cùng một đoàn người tâm phúc của Vũ Vương vội vàng đi đến, nhìn thần sắc Vũ Vương, khẽ thở dài một hơi.
- Điện hạ, bây giờ trên chiến trường còn cần ngươi chủ trì đại cục, chúng ta chỉ có kiên trì, thì có một đường sinh cơ.
- Quách Giai ơi Quách Giai, ngươi nói còn có sinh cơ gì.
Thái Tử một lòng đối phó Trấn Quốc phủ, Tần Vương toàn lực chiếm lĩnh Ương Châu, bọn họ người nào cũng sẽ không trợ giúp bản vương, mà tam đại thế lực Dực Châu phản nghịch, chúng ta sao có thể ngăn cản Tân hoàng.
Chúng tướng nghe được lơi Vũ Vương, ánh mắt ảm đạm.
- Điện hạ, ngài là Vũ Vương.
- Ngài là thua! Có thể bại! Nhưng ngài không thể nguyện ý thất bại như vậy, chúng ta còn có thể tái chiến.
- Không sai, Vũ Vương chỉ cần chúng ta kiên trì nhiều thêm thời gian một năm, Tần Vương hắn nhất định sẽ xuất thủ.
- Dù sao hắn muốn tranh bá thiên hạ, triều đình vĩnh viễn là ngọn núi hắn qua không được, đến lúc đó cơ hội của chúng ta sẽ đến.
- Chúng ta nguyện ý vì Vũ Vương chảy hết một giọt máu cuối cùng!
Vũ Vương ngẩng đầu lên nhìn chúng tướng sĩ, nguyên một đám tràn ngập chân thành, mang theo ánh mắt chờ mong nhìn về phía mình, trong lòng hết sức cảm động.
Ngay cả bộ hạ của mình cũng không nguyện ý từ bỏ, mình há có thể từ bỏ.
...
Mà Thái Tử đã tấn công nhập Thanh Châu lúc đầu nghe được Lý Chính chiếm lĩnh Ương Châu, tròng mắt hơi híp lại không hề bị lay động, song khi biết Tân hoàng lại muốn ngự giá thân chinh, sắc mặt đột nhiên khẽ biến.
Trong trướng bồng quân doanh, Thái Tử một thân một mình nhìn bản đồ phân bố các thế lực cả Đại Hiên hoàng triều, ánh mắt sắc bén, bản đồ phân bố cắm đầy các loại cờ xí.
- Lý Duyệt xem ra phát hiện cái gì rồi à, phải thoát khỏi hoàng cung.
- Nhưng vậy thì thế nào?!
Thái Tử cười nhạt lắc đầu, tùy tiện đem cờ xí tiêu chí Lý Duyệt đâm vào thế lực lúc đầu thuộc về Vũ Vương.
Mà Thái Tử nhìn quân cờ Vũ Vương một chút, nghĩ nghĩ lại không có chiếm lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận