Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 589: Đông Xưởng, Ra! (1)

- Tứ tổ!
m Dương cảnh Tôn giả trấn thủ tại Hoang Châu.
Một m Dương cảnh Tôn giả đổi lấy một Vũ Hóa Điền.
Khí phách Lý Chính thật lớn, hắn không có khả năng không hiểu tiêu diệt một m Dương cảnh Tôn giả với hắn mà nói là sẽ nhiều thêm một phần thắng khi đối phó hoàng thất.
Mà người tài ba dưới trướng Lý Chính xuất hiện lớp lớp, Vũ Hóa Điền coi như trở lại bên người Lý Chính cũng như không phải nhân tài đỉnh phong, nhưng hắn vẫn là làm như vậy.
Ánh mắt Vũ Vương đột nhiên lóe qua vẻ kính nể, điểm ấy hắn quả thật không bằng Lý Chính.
Vũ Hóa Điền nghe được lời Thần Hoàng, hai mắt càng lộ ra vẻ cảm động, nắm chặt hai nắm đấm, hơi hơi hé miệng, thật sâu thở dài một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Hừ, lòng dạ đàn bà!
Thần Hoàng đột nhiên lạnh mặt nói.
Một là thưởng thức đối với ngự nhân chi đạo của nhi tử, hai là lại cảm thấy nhi tử quá ngu ngốc vì chỉ là một Vũ Hóa Điền có thể để một m Dương cảnh Tôn giả về núi.
Đối với Thần Hoàng mà nói, vui mừng vì trai năng lực hai đứa con, nhưng lại kiêng kị thế lực hai đứa con trai, dưới tình huống phức tạp loại này, bởi vậy mới dự định triệu tập bọn họ hội tụ về Anh Oái thành.
Bởi vì vì tất cả mọi người hiểu rõ, Lý Chính cùng Lý Vũ căn bản sẽ không từ bỏ thế lực chưởng khống trong tay mình, cuối cùng vẫn nhìn Thần Hoàng có thủ đoạn gì đánh bại tam đại thế lực, hoặc có người nghịch tập thành công.
Trong ngự thư phòng, giờ phút này kinh mạch Vũ Hóa Điền đã bị Lý công công hoàn toàn phong tỏa, mà Vũ Hóa Điền không có chút phản kháng, giống như người chết đứng ở một bên, chờ đợi Thần Hoàng quyết định sau cùng.
Mà không người nào ở đây lại lộ ra vẻ nghi hoặc vì sao Lý Chính nhất định có thể bắt giữ tứ tổ.
Thật ra những chuyện này đều không cần nói nhiều, người ở chỗ này đều là loại người nhạy bén, tứ tổ có thể bị bắt giữ hay không có quan hệ gì sao?
Cùng lắm thì trước giữ lấy Vũ Hóa Điền mấy ngày, nếu như tứ tổ bị Lý Chính bắt giữ, tứ tổ khẳng định là sẽ cứu, vậy chỉ dùng Vũ Hóa Điền đến đổi.
Nếu như tứ tổ có thể trốn về, lại giết Vũ Hóa Điền là được.
Dù sao Thần Hoàng đều không lỗ.
Thần Hoàng nhìn Lý Duyệt bình thản nói:
- Vũ Hóa Điền đã là người của Lý Chính, Tây Xưởng kia càng thêm không thể tin, trẫm dự định phái một người một lần nữa quét sạch Tây Xưởng, một lần nữa xây lại một bộ môn khác.
- Mặc cho phụ hoàng phân phó!
Lý Duyệt mang theo giọng đau thương nói.
Hiện tại chủ nhân triều đình là Thần Hoàng, Lý Duyệt từ hôm đó về sau, không biết Thần Hoàng áy náy đối với Lý Duyệt hay là cái gì, Lý Duyệt một lần nữa làm trở về Vương gia, Văn Vương.
Hơn nữa còn có thể tham gia nghị chính trên triều đình quyết định các quyết pháp.
Vũ Vương cũng như thế.
Thần Hoàng rất hài lòng nhìn thái độ Lý Duyệt cùng Vũ Vương, lập tức nói:
- Biện pháp Duyệt Nhi để làm thái giám thủ lĩnh thành lập một Tây Xưởng rất không tệ, trẫm cũng dự định như thế, toàn bộ Đại Hiên hoàng triều, cũng chỉ có thái giám trong cung mới có thể chính thức hiệu trung chúng ta, bộ môn quyền lực giống như Tây Xưởng nhất định phải một mực chưởng khống trong tay mình, không thể để lọt vào trong tay người bên ngoài.
- Trong hoàng cung có không ít thái giám có năng lực không tệ, có rất nhiều đều bị Vũ Hóa Điền đè xuống, tiếp theo trẫm giới thiệu cho các ngươi một vị thay thế Vũ Hóa Điền người.
- Tào Chính Thuần.
- Vào đi!
- Tào Chính Thuần!
Vũ Vương cùng Lý Duyệt nghe được lời Thần Hoàng, hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Phải biết chức vị Hán đốc Tây Xưởng cực kỳ quan trọng, đã trải qua chuyện của Vũ Hóa Điền, Thần Hoàng một lần nữa tìm người, hiển nhiên rất được Thần Hoàng tín nhiệm.
Mà khi Vũ Hóa Điền nghe được ba chữ ‘Tào Chính Thuần’, hai mắt đột nhiên mở to, lộ ra một tia sát cơ.
Mà Thần Hoàng nhìn thấy ánh mắt Vũ Hóa Điền lộ ra sát ý không khỏi cười một tiếng.
Chỉ thấy ngoài cửa có một thân ảnh tóc bạc, mặt hồng hào, nện bước mạnh mẽ cúi đầu đi tới.
- Nô tài Tào Chính Thuần bái kiến bệ hạ!
Tào Chính Thuần khẩn trương quỳ bái trong ngự thư phòng.
- Ừm, đứng dậy đi!
Tào Chính Thuần được Thần Hoàng mệnh lệnh, giống như phản xạ có điều kiện sau khi đứng dậy, thận trọng nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức cúi đầu xuống chờ đợi Thần Hoàng mệnh lệnh.
Ngay khi Lý Duyệt tỉ mỉ đánh giá Tào Chính Thuần, Thần Hoàng đột nhiên nói với Vũ Hóa Điền:
- Vũ Hóa Điền, chắc hẳn ngươi cũng nhận biết Tào Chính Thuần.
Vũ Hóa Điền nghe được Thần Hoàng hỏi, mí mắt khẽ động, nhưng lại như cũ nhắm chặt hai mắt, thân hình không nhúc nhích.
Mà Tào Chính Thuần nghe được Thần Hoàng nhắc đến tên Vũ Hóa Điền, bất động thanh sắc nhìn Vũ Hóa Điền một chút.
- Ha ha, vẫn để Tào Chính Thuần nói một chút đi.
Thần Hoàng hứng thú ra hiệu cho Tào Chính Thuần.
Tào Chính Thuần nghe được Thần Hoàng phân phó, ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Duyệt một chút sau đó bắt đầu nói:
- Nô tài trước đó chính là Tổng quản Thượng thiện gian, bởi vì đắc tội Vũ Hóa Điền, một mực bị Vũ Hóa Điền chèn ép hãm hại, sau cùng bị Vũ công công chèn ép đến hoàng lăng, thủ hộ hoàng lăng, nhưng không nghĩ tới thủ đoạn độc ác của Vũ công công vẫn không buông tha nô tài, còn muốn phái người giết nô tài, nếu như không phải Lý công công, nô tài đã sớm chết.
Tào Chính Thuần đơn giản nói ra ân oán giữa mình và Vũ Hóa Điền, nhìn về phía Lý công công lộ ra gương mặt tôn kính, tất cả mọi người có thể nhìn ra Tào Chính Thuần cảm kích Lý công công, thái độ lấy mệnh báo ân.
Mà Lý công công càng hiền lành gật đầu, sau khi cứu được Tào Chính Thuần, bởi vì Tào Chính Thuần là thái giám thủ lăng, Tào Chính Thuần thỉnh thoảng đều sẽ đi tìm Lý công công, mang một chút đồ ăn ngon, một mực nói chuyện phiếm giải buồn cùng Lý công công ở tại hoàng lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận