Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 762: Khuất Phục

Vị nữ tử trước mắt tuyệt sắc như tiên, khí tức Chí Tôn cảnh như ẩn như hiện, xung quanh còn lưu lại một tia khí tức để cho linh hồn mình đều rung động, hai mắt đạm mạc bình tĩnh dường như nhìn thấu mình.
Nếu như vị nữ tử phong hoa tuyệt đại trước mắt là một vị thiên kiêu hiếm thấy đến Chí Tôn.
Như vậy vị nam tử bên người nàng, Lê Giác Ứng cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Hai người tuyệt đối không có có hơn ba mươi tuổi, thiên kiêu ba mươi tuổi trở xuống đến Tôn, Lê Giác Ứng cũng đã gặp mấy vị, vị nam tử trước mắt tuy cực lực che giấu tu vi của mình, nhưng khí tức khi có khi không nhiếp nhân tâm phách rõ ràng là Thánh Võ cảnh.
Tăng thêm hai con mắt uy nghiêm, khí thế cao quý không tả nổi, Lê Giác Ứng khó có thể tưởng tượng vị nam tử trước mắt này là người như thế nào?
Giờ khắc này Lê Giác Ứng cũng tỉnh ngộ, mình thức tỉnh tuyệt đối không phải không có ý phát động, mà chính là vị nam tử này tỉnh lại.
Lê Giác Ứng nhìn thấy ánh mắt hai nam nữ trước mắt lấp lánh nhìn mình, linh hồn thể không khỏi co rụt lại, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, trầm giọng nói:
- Không biết hai vị là người phương nào, tỉnh lại ta có chuyện gì?
Lý Chính nhìn thấy Lê Giác Ứng lần nữa lên tiếng, dần dần thu hồi ánh mắt lúc đầu đang hứng thú thăm dò, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn thể.
Trước đó ở Sở Vực linh hồn thể sau lưng , Lý Vọng đều còn không có nhìn thấy liền đã bị Thần Hoàng giết chết.
- Lê Giác Ứng, Ứng Hỏa Thánh Vương trước kia nổi danh Hãn Lan châu, hiện tại bản công tử cho ngươi hai lựa chọn.
- Một, buông ra linh hồn phòng ngự của ngươi, phối hợp bản công tử đánh xuống nô ấn.
- Hai, từ chối nô ấn của bản công tử, bị bản công tử mạt sát ý thức của ngươi, lại ấn xuống nô ấn.
Lê Giác Ứng nghe được lời Lý Chính, nhất thời giận dữ, khí tức vô cùng kinh khủng từ trên người hắn bạo phát, không trung trong viện vỡ vụn như là tấm gương, linh lực kinh khủng mãnh liệt tăng cao, ghế đá, bàn đá xung quanh liên tục sụp đổ, bẻ gãy nghiền nát, hóa thành hạt bụi.
- Muốn lão phu thần phục ngươi, mơ tưởng, coi như lão phu sinh tử đạo tiêu, cũng không có khả năng làm tù nhân của ngươi.
Linh hồn Lê Giác Ứng đứng ở trung tâm phong bạo khủng bố không ngừng run run, một chút hắc khí toát ra từ trên người hắn, Hắc Diễm không ngừng thiêu đốt hư không, xương cốt cứng rắn nhìn Lý Chính, dường như chỉ cần Lý Chính nói thêm câu nữa, lập tức liều mạng ngươi chết ta vong.
Lý Chính lộ ra nụ cười lạnh nhìn Lê Giác Ứng toàn diện bạo phát, nếu Lê Giác Ứng có dũng khí này vừa mới bắt đầu đã liều mạng cùng mình, làm gì còn phô trương thanh thế như thế, âm thầm muốn đánh vỡ tiểu thiên địa của mình thoát đi.
- Ngao!
Long Khiếu Cửu Thiên!
Thời không ngưng trệ!
Vô số long ảnh lấp lóe kim quang lấy Lý Chính làm trung tâm bạo phát, tinh vực lấp lóe, rủ xuống ngàn vạn ánh sao, chiếu sáng rạng rỡ, khí thế kinh khủng cường đại đè ép thiên địa để linh hồn Lê Giác Ứng nguy rung động, khí thế trước đó từng bước một bị thôn phệ, linh hồn thể tán loạn.
Ngàn vạn long ảnh nhìn chăm chú Lê Giác Ứng, chỉ cần Lý Chính nhẹ nhàng khẽ động, một tiếng rồng gầm đã có thể trực tiếp bị phá vỡ linh hồn thể Lê Giác Ứng.
- Ta lại cho ngươi một cơ hội, muốn chết hay muốn sống.
Hai con mắt giống như thiên uy nhìn thẳng Lê Giác Ứng, sát khí như biển, im ắng mãnh liệt.
Dưới khí thế Lý Chính khủng bố đến cực hạn, Lê Giác Ứng khẽ run run nhìn Lý Chính không che giấu sát ý chút nào, đôi mắt vô cùng chăm chú, trong lòng quyết định chắc chắn, cắn răng nói:
- Ngươi muốn ta làm cái gì, cũng nên nói đi! Nói đều không nói một câu liền trực tiếp để cho ta bị ngươi đánh xuống nô ấn.
- Vạn nhất ta thần phục ngươi, ngươi để cho ta đi chịu chết làm sao bây giờ, như thế còn không bằng ta chết đi.
Lý Chính, Hoàng Phủ Minh Nguyệt nghe được lời Lê Giác Ứng có chút ủy khuất, nhất thời mỉm cười:
- Ta sẽ không để cho ngươi đi chịu chết, càng sẽ không làm thương tổn ngươi, ta chỉ muốn biết ngươi biết các loại chuyện gì của Thiên Vũ Đế triều, đồng thời cho ngươi đi dạy bảo một người, nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ của ta, ta thậm chí có thể đáp ứng ngươi giúp ngươi đúc lại nhục thân.
- Thật chứ?
Lê Giác Ứng nhìn Lý Chính nói:
- Ngươi muốn biết chuyện gì, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ biết gì nói nấy, đừng nói ngươi để ta dạy bảo một người, để ta dạy bảo mười người đều được. Chỉ cần ngươi không hạ nô ấn, ta có thể thề thề sống chết hiệu trung ngươi, như thế nào?
Lý Chính lạnh lùng nhìn Lê Giác Ứng nói:
- Ngươi cảm thấy đến loại tình trạng này của chúng ta, cái giá bỏ ra khi nuốt lời thề đại giới vượt qua một cái nô ấn à?
Lê Giác Ứng há mồm muốn phản bác, đối mặt ánh mắt Lý Chính bức bách, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Người chết qua một lần sẽ càng thêm trân quý cơ hội còn sống.
Nhất thời, long ảnh xung quanh Lý Chính theo tâm niệm Lý Chính vưa động, hư không chấn động, kim diệu phát sáng, hóa thành một Kim Long ấn phóng tới Lê Giác Ứng.
Cả viện lập loè kim quang, vô cùng loá mắt.
Kim Long nô ấn xâm nhập linh hồn Lê Giác Ứng, trong nháy mắt Lê Giác Ứng tựa hồ cảm giác được cả linh hồn đều muốn bị Kim Long nô ấn đánh xơ xác, linh hồn vô cùng kịch liệt đau nhức để Lê Giác Ứng phát ra tiếng kêu thê thảm.
Thế mà không bao lâu, sau khi Kim Long nô ấn biến mất khỏi linh hồn thể Lê Giác Ứng, cả linh hồn thể Lê Giác Ứng tựa hồ càng thêm ngưng tụ.
Lê Giác Ứng đột nhiên mở hai mắt ra, cảm nhận được linh hồn thể của mình lại ngưng tụ thêm một thành so với trước đó, ánh mắt sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận