Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 701: Bên Trong Tiệc Mừng Thọ

Thế mà Viêm Thiên Dương lại nhàn nhạt lắc đầu, liếc Dương Phi Lợi một chút, chậm rãi nói:
- Thiên Tứ, ta đã hiểu rõ chuyện vừa rồi, vị Vương công tử này có khả năng hiểu lầm Dương Phi Lợi, mà hắn cũng là khách nhân của Giác Vương phủ, dù sao Giác Vương phủ không phải a miêu a cẩu nào đều có thể tiến đến.
- Vương công tử cũng là có ý tốt.
Vương Viễn Thừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Viêm Thiên Dương đi đến bên cạnh giải thoát cho mình, trong mắt lóe lên hào quang không hiểu.
- A, ý tốt!
Ngay tại thời điểm Viêm Thiên Tứ vừa định chất vấn Viêm Thiên Dương, âm thanh quản gia bên ngoài phủ to rõ vang lên:
- Thái Tử điện hạ, đến!
Ánh mắt Viêm Thiên Dương sáng lên, vung tay lên nói:
- Chư vị, hôm nay Thái Tử điện hạ có thể đích thân tới, chúng ta cùng nhau tiến về nghênh đón.
Lập tức một số người một mạch của Thái Tử hoặc là thế lực thân cận Viêm Thiên Dương cùng nhau đi tới nghênh đón.
Mà Vương Viễn Thừa thì mặt mũi tràn đầy kiên định đi theo sau lưng Viêm Thiên Dương.
Giờ phút này Viêm Thiên Tứ nhìn một nửa người đi theo Viêm Thiên Dương, nắm chặt song quyền.
Còn Từ Thứ bên cạnh thì chậm rãi lắc đầu ra hiệu cho Viêm Thiên Tứ.
Viêm Thiên Tứ hiểu rõ hiện tại mình không thể mất lễ nghĩa, áp chế lửa giận trong lòng.
Nhưng đúng vào lúc này, lại một tiếng hô to rõ truyền đến:
- Hoàng Phủ tiểu thư, đến!

Màn đêm buông xuống, sao sáng rực rỡ, Giác Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng một mảnh náo nhiệt.
Trên quảng trường yến hội, ở chủ vị tiệc mừng thọ, Viêm Vô Giác với khuôn mặt uy nghiêm, mang theo ánh mắt hiền lành nhất nhất gật đầu đáp lại đối với những khách nhân đến đây mừng thọ cho hắn.
Song khi Thái Tử Viêm Tâm Huy xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người, để động tác trong tay hắn chậm chạp.
Viêm Tâm Huy, trên người mặc mãng phục giống như viêm hỏa đang thiêu đốt, một cỗ khí chất Vương giả tự nhiên mà thành để không ít con cháu thế gia một đời tuổi trẻ phía trên cúi thấp đầu tại chỗ, đại nhân vật các thế lực một mặt phức tạp cùng mang theo một tia ánh mắt kính sợ, mà đại thần tướng lĩnh trong triều lại là gương mặt vui mừng.
Thiên tử Đại Viêm Hoàng triều tương lai vốn nên như vậy.
Mà Giác Vương Viêm Vô Giác bất động thanh sắc gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng.
Viêm Tâm Huy mang theo nụ cười nhàn nhạt, tốc độ ung dung không vội đi đến trước mặt Viêm Vô Giác chúc mừng:
- Tâm Huy bái kiến Vương thúc, chúc mừng đại thọ Vương thúc.
- Phong thái chất nhi hiện tại càng ngày càng có phong phạm của hoàng huynh, thật là phúc của Đại Viêm.
- Vương thúc nói đùa, bởi vì Vương thúc tồn tại mới khiến cho Đại Viêm Hoàng triều yên ổn bình ổn, Vương thúc trăm trận trăm thắng vì ta Đại Viêm lập xuống công lao hãn mã, uy chấn tứ phương, ngài mới là trấn quốc chi trụ của Đại Viêm Hoàng triều ta.
Giác Vương phi cùng một số lão tướng Giác Vương phủ nhìn thấy Viêm Tâm Huy thổi phồng vương gia của mình trong trường hợp như thế, trong ánh mắt mang theo một tia thân cận.
- Thái Tử điện hạ mời tới bên này.
Viêm Thiên Dương sau lưng Viêm Tâm Huy nhìn thấy Viêm Tâm Huy và phụ vương bắt chuyện xong, vội vàng mời Viêm Tâm Huy vào chỗ.
- Thiên Dương hiền đệ, cô đã nói qua, xưng cô là huynh là được, gọi cô Thái Tử điện hạ quá xa lạ, quan hệ chúng ta rất có thể sẽ như là quan hệ giữa phụ hoàng và Vương thúc.
Viêm Tâm Huy lộ ra một chút thần sắc oán trách, rất tự nhiên ngồi xuống, vị trí này vừa hay thấp hơn vị trí của Viêm Vô Giác một nửa đầu, lại cao hơn tất cả các thế lực một tầng.
Mà mọi người Giác Vương phủ nghe được lời Viêm Tâm Huy, ánh mắt càng thân thiết hơn.
Thế mà còn chưa chờ các thế lực chào hỏi Thái Tử, một dáng người phong hoa tuyệt đại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tài nữ đệ nhất Đại Viêm Hoàng triều, Hoàng Phủ Minh Nguyệt.
Một đôi mắt sáng sủa đầy tinh quang, người mặc váy lụa màu sáng, thắt lưng nước vải mỏng man điệu, khoát thêm một bộ váy dài màu tím hoa văn tinh xảo, thể hiện cực kỳ rõ nét dáng người duyên dáng.
Cổ tay trắng như sương tuyết, gương mặt sáng như ánh bình minh mặt trời vừa lên, đốt lên tâm tình của tất cả mọi người.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Nguyệt khuynh thành tuyệt thế, đông đảo nam tử thả chậm hô hấp, ánh mắt sáng ngời.
Tất cả nữ quyến, thế gia tiểu thư tới trước tham gia tiệc mừng thọ đều ảm đạm phai mờ.
Mà Viêm Thiên Tứ đi theo sau Hoàng Phủ Minh Nguyệt ba thước lộ ra một cỗ ngạo ý quét ngang con cháu thế gia đang nhìn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh Nguyệt không chuyển mắt, càng khiêu khích nhìn Viêm Tâm Huy một chút.
Thế mà Viêm Tâm Huy thấy Viêm Thiên Tứ lộ ra ánh mắt khiêu khích, không thèm nhìn tới! Ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt...
- Minh Nguyệt bái kiến Giác Vương, Chúc Giác vương vạn thọ vô cương!
Nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt chậm rãi chúc mừng, Viêm Vô Giác cười nhạt đáp lại:
- Cháu gái có lòng, đáng tiếc Hoàng Phủ huynh lại không kịp trở lại.
- Nếu như phụ thân nghe được Giác Vương mong nhớ như thế, nhất định mừng rỡ. Phụ thân ở phía xa vạn dặm, chức vị nặng nề, nhưng cũng dặn dò Minh Nguyệt mang đến tâm ý của phụ thân.
- Ha ha, tốt!
Được Giác Vương ra hiệu, Hoàng Phủ Minh Nguyệt tìm tới vị trí của mình yên ổn ngồi xuống, trên bàn trước người bày đầy hương quả điểm tâm.
Sau đó các vương gia, hoàng tử, đại nhân vật các thế lực đều đăng tràng chúc mừng cho Giác Vương.
Theo thời gian trôi đi, bầu không khí tiệc mừng thọ phi thường náo nhiệt càng ngày càng đậm.
Viêm Thiên Tứ nhìn Viêm Thiên Dương cùng Viêm Tâm Huy và mấy đỉnh cấp thế tử chuyện trò vui vẻ bên trong tiệc mừng thọ, càng ngày càng nhiều người chú ý trên người bọn hắn, Viêm Thiên Tứ cũng nhịn không được nữa.
Chỉ nhìn thấy Viêm Thiên Tứ đột nhiên đứng lên, cao giọng nói với Viêm Tâm Huy:
- Nghe đồn Thái Tử điện hạ chính là đệ nhất thiên kiêu Đại Viêm Hoàng triều, mấy năm qua lại một mực chưa thấy qua Thái Tử điện hạ xuất thủ, không bằng gặp cơ hội này, coi như ta cả gan, nguyện lĩnh giáo Thái Tử một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận