Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 777: Gặp Nhau (2)

Chủ quán càng đại hỉ, nhìn thấy không có người lên tiếng, cấp tốc nói:
- Không có người lại đấu giá sao?!
- Chúc mừng vị công tử này đoạt được gấu mèo.
Chủ quán vội vàng chạy đến bên người Lý Chính lớn tiếng tuyên dương.
Mà người xung quanh trông thấy gấu mèo bị mua đi, nguyên một đám lập tức tản ra.
Những nữ nhân kia lưu luyến không rời ba bước năm bước quay đầu lại nhìn gấu mèo mà chủ quán đã giao cho Lý Chính.
Ước ao ghen tị nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt bên cạnh Lý Chính.
Nụ cười Hoàng Phủ Minh Nguyệt mười phần mê người, trực tiếp ôm lấy gấu mèo, hung hăng xoa xoa đầu to của gấu mèo.
Lý Chính giao giao xong tiền, vị con cháu thế gia ngạo khí kia cũng không có đi, mà chính một mặt ý cười đi đến bên cạnh Lý Chính, không có chút nào tức giận khi bị cướp đoạt vật mình muốn, mặt mũi tràn đầy chúc mừng nói:
- Vị huynh đài này nhìn không quen mặt, có phải vừa tới đến Ngọc Lâm thành hay không.
Lý Chính có thể nhìn ra được vị con cháu thế gia này bị mình chiếm lấy gấu mèo, trong lòng không có tức giận, mà chân thành chúc mừng mình.
Lý Chính tự nhiên hiền lành nói:
- Gấu mèo này quá đáng yêu, giai nhân quá yêu thích!
Vị này nhìn qua bên cạnh Hoàng Phủ Minh Nguyệt, hâm mộ nhìn Lý Chính nói:
- Ha ha, huynh đài có giai nhân, trách không được xuất thủ xa xỉ, nếu là ta, ta cũng sẽ như thế.
Sau đó cúi chào rời đi.
Còn âm thầm cướp đoạt?
Không ai sẽ ngốc như vậy, các châu Đế triều ngọa hổ tàng long, ai cũng không dám nói mình nhất định mạnh hơn người khác, trước khi còn chưa biết rõ ràng nội tình của người khác liền trực tiếp động thủ, ngươi hận mình sống quá lâu?
Còn Tần Lâm Quân bên cạnh một mực chưa đi nhìn Lý Chính xa lạ cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt giống như một đôi thần tiên quyến lữ, thầm cười nhạo, mình cả nghĩ quá rồi.
Lý Chính hiện tại hẳn là còn đang nhất thống Sở Vực, làm sao có thể nhanh như vậy xuất hiện tại Trung Thiên vực, mà lại còn ở nơi này.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt nhìn Tần Lâm Quân cùng Liên Nguyệt Tâm cách đó vài mét bất động, chẳng biết tại sao não hải lưu động linh quang.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt khẽ giật mình, hiện ra ý cười dạo bước đi đến chỗ các nàng, mở miệng nói:
- Hai vị tiểu thư, ta thấy các ngươi một mực lưu ở nơi đây, chắc hẳn rất yêu thích gấu mèo.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt trực tiếp đem gấu mèo ôm đến trước mặt các nàng tiếp tục nói:
- Đã có duyên, cùng ta đùa chơi với gấu mèo một hồi.
- Thật sao?
Liên Nguyệt Tâm mở to hai mắt, nàng thích nhất loại sủng vật lông xù này, đặc biệt là sủng vật như gấu mèo, quả thực không có sức chống cự.
Tần Lâm Quân nhìn ánh mắt Liên Nguyệt Tâm dính trên người gấu mèo, bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói với Hoàng Phủ Minh Nguyệt:
- Vừa nghe vị công tử kia nói, các ngươi cũng vừa đi vào Ngọc Lâm thành, không bằng ta mời các ngươi ăn chút điểm tâm đi.
- Ừm ừm!
Liên Nguyệt Tâm vội vàng gật đầu nói:
- Tại hạ Tâm Nguyệt, không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?
- Tâm Nguyệt, tên rất hay, vừa hay tên của ta cũng có một chữ Nguyệt, ta gọi Minh Nguyệt.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt cười nói.
Tần Lâm Quân mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Lý Chính đã đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh Nguyệt, tò mò hỏi:
- Không biết quý danh công tử?
Mà khi Lý Chính nhìn thấy vị nữ tử xa lạ này chẳng biết tại sao luôn có cỗ cảm giác quen thuộc, nghe được lời Tần Lâm Quân ân cần thăm hỏi, thuận miệng nói:
- Tại hạ họ Tần.
Tần!
Ánh mắt Tần Lâm Quân sáng lên, một họ thật hay.
- Nguyên lai là Tần công tử, tiểu nữ tử họ Lý.
Ánh mắt Lý Chính sáng lên, hay cho một họ Lý.
- Lý tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ.
...
Trong lầu các dịu dàng nhu hòa, Lý Chính, Tần Lâm Quân, Hoàng Phủ Minh Nguyệt, Liên Nguyệt Tâm bốn người sau một phen giới thiệu, tìm tới một trà lâu ngồi xuống.
Hai tay Liên Nguyệt Tâm không ngừng vuốt ve gấu mèo, lộ ra nụ cười hài lòng.
Mà Lý Chính, Tần Lâm Quân, Hoàng Phủ Minh Nguyệt nói chuyện với nhau.
Vẻ mặt Tần Lâm Quân đầy tươi cười, hiền lành nói với Lý Chính và Hoàng Phủ Minh Nguyệt:
- Hai vị vừa tới Ngọc Lâm thành, có phải vì thiên tài thi đấu mà đến hay không.
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Nguyệt khẽ động, lại cười nói.
- Thiên tài thi đấu, cũng là trận đấu do Linh Lung công chúa chủ trì, chúng ta vừa tới nơi đây cũng có nghe qua.
Liên Nguyệt Tâm đã thoát ra khỏi được dụ hoặc của gấu mèo, không khỏi hỏi:
- Ồ? Nói như thế các ngươi không phải bởi vì thiên tài thi đấu mới tới đây.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt gật đầu nói:
- Không sai, hai người chúng ta đến từ Dương châu, tiến về khắp nơi các châu lịch luyện, bởi vì nghe nói Linh Lung công chúa đã đi tới Ngọc Lâm thành, bởi vậy hai người chúng ta sau khi đi qua Hãn Lan châu đặc biệt đến đây muốn gặp một lần vị Linh Lung công chúa danh truyền Đế triều này.
- Há, thật hâm mộ các ngươi.
Liên Nguyệt Tâm cùng Tần Lâm Quân liếc nhau, lộ ra một tia hiểu rõ.
Liên Nguyệt Tâm vội vàng giúp hai người châm trà thơm, theo miệng hỏi:
- Không biết các ngươi nhìn thấy Linh Lung công chúa chưa, các ngươi cảm thấy Linh Lung công chúa thế nào?
Hoàng Phủ Minh Nguyệt cùng Lý Chính liếc nhau, Hoàng Phủ Minh Nguyệt cười nhạt nói:
- Linh Lung công chúa một mực trốn trong phủ ít ra ngoài, chúng ta vừa tới mấy ngày làm sao có thể nhìn thấy, bất quá nàng đã chủ trì thiên tài thi đấu, đến lúc đó tự nhiên sẽ xuất hiện, chúng ta cũng muốn nhìn một chút phong thái của người đứng đầu Tiềm Long bảng.
- Còn Linh Lung công chúa như thế nào, cái này không phải chúng ta có thể phân xét.
Lý Chính tiếp tục mở miệng nói:
- Không sai, ở nơi nào lịch luyện không phải lịch luyện, vừa lúc thiên tài thi đấu cử hành, nhìn xem náo nhiệt cũng không tệ.
Tần Lâm Quân nghe được lời hai người, ánh mắt càng thêm thân thiết.
Khí chất hai vị này bất phàm, thế lực sau lưng khẳng định không nhỏ, nếu như có thể lôi kéo tới, có lẽ là một sự giúp đỡ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận