Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 512: Kết thúc (1)

Lục Thiên Thanh trực tiếp giận hô:
- Đã đợi không kịp, bắt đầu đi!
Bọn người Trương Giác, Đặng Thiên Kinh còn đang giao chiến cùng Lữ Bố nghe được lời này, nhìn thấy bọn họ sắp không kiên trì được nữa, lập tức trang trọng nhẹ gật đầu.
Trương Giác dẫn đầu xuất ra đan dược không chậm trễ chút nào nuốt xuống, thoáng chốc mọi người cảm thấy tu vi Trương Giác từng bước một tăng cường.
Bốn người Lục Thiên Thanh nhìn Trương Giác trước nuốt vào, cũng không chút do dự dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng nuốt xuống bụng.
Nhất thời bọn họ cảm thấy trong cơ thể có một chân nguyên to lớn phun trào, cảm giác lực lượng cường đại tràn ngập toàn thân.
- Lại đến!
Tu vi Đặng Địa Sát trực tiếp đột phá đến Tạo Hóa cảnh trung kỳ, mặt đỏ lên nhìn Lý Viên Lẫm, xông tới.
Vũ Văn Thành Đô nhìn Lục Thiên Thanh đột phá Tạo Hóa cảnh trung kỳ, ánh mắt đều không động một cái, tiếp tục khua Phượng Sí Lưu Kim Thang chém tới.
Vũ Văn Thành Đô vẻn vẹn lộ ra tu vi Tạo Hóa cảnh sơ kỳ vẫn có thể đánh ngang tay cùng Lục Thiên Thanh Tạo Hóa cảnh hậu kỳ.
Tề Hùng cũng bắt đầu áp chế Lý Hãn Thịnh, nhưng vẫn khó có thể nhanh chóng phân ra thắng bại.
Trương Giác cùng Đặng Thiên Kinh nhìn nhau, đều chăm chú nhẹ gật đầu.
Xem ra thắng bại sẽ quyết định trong chiến đấu của ba người bọn hắn.
Một khi một phương bị chém giết, không có người ngăn chặn địch nhân, một phương này sẽ bị trực tiếp đánh tan.
Toàn thân Đặng Thiên Kinh sát khí tràn ngập, đang tụ lực, thế mà Trương Giác trước kịch đấu cùng Lữ Bố.
Chỉ thấy toàn thân Lữ Bố hiện ra sương đỏ không thể diễn tả, cùng Trương Giác càng đánh càng hăng.
Bành!
Một cỗ lực lượng cực hạn theo hai người giao chiến bạo phát, cả hư không bị chấn động, Trương Giác trực tiếp bị Lữ Bố thịnh nộ đánh một kích lui lại.
Nhưng vào đúng lúc này Đặng Thiên Kinh một mực tụ lực mang theo sát khí đầy trời, chiêu thức cường đại hoa lệ đánh tới Lữ Bố.
Dường như cả không gian đều bị tia sáng chói mắt do Đặng Thiên Kinh tản ra hấp dẫn.
Lữ Bố thấy thế không lùi ngược lại đón đầu xông tới.
Lữ Bố trong nháy mắt bạo phát khí thế toàn thân phát tán ra khí tức đỏ sậm không thể diễn tả, sau lưng hình thành cự ảnh đỏ sậm, xích diễm liên tục, tay cầm Phương Thiên Họa Kích cuồng ma loạn vũ biến ảo thành ảnh, khí thế xích diễm Cuồng Long, phần thiên chử hải đánh tới Đặng Thiên Kinh.
Ầm ầm!
Vân vụ cuồn cuộn khuấy động.
Hào quang chói sáng đâm ra vài trăm dặm bên ngoài.
Bầu trời sáng lên.
Khí thế vô cùng vô tận từ trong trung tâm đụng chạm điên cuồng bao phủ ra, từng đạo từng đạo chân khí ba động đáng sợ giống như gợn sóng nước thủy triều khuếch tán ra.
Ánh mắt hai người tàn nhẫn, vũ khí giao tiếp đối kháng, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng dũng mãnh tiến ra.
Xích diễm liên tục đối ám ảnh xanh đen.
- Hay cho một Chiến Thần Lữ Bố!
Mặt mũi Đặng Thiên Kinh tràn đầy kinh hãi nhìn bên trên vũ khí truyền đến lực lượng không gì địch nổi của Lữ Bố.
Chỉ là Tạo Hóa cảnh sơ kỳ đã có thể cùng mình liều đến bất phân cao thấp.
- Có điều, ta cũng không phải chỉ có một người.
Trong mắt Đặng Thiên Kinh lóe lên vẻ hưng phấn.
Quả nhiên! Chỉ thấy Ngũ Hành Nguyên Khí phun trào xung quanh Trương Giác, ngưng tụ ở trường kiếm trong tay.
Một đạo kiếm khí khủng bố cùng cực phá vỡ hư không, xông về hai người đang đối kháng.
- Giết!
Mọi người trên không dường như bị quang mang ảnh hưởng, động tác dừng một chút.
Đặng Địa Sát, Lục Thiên Thanh, Tề Hùng mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn Trương Giác chuẩn bị đâm về Lữ Bố.
Quả nhiên kiếm khí kinh khủng phá vỡ hư không đâm đâm thủng thân thể.
- Đại ca!
- Trương Giác!
Một tiếng la bi phẫn muốn tuyệt.
Hai tiếng la tràn ngập tức giận.
Chỉ thấy ba người trong khi giao chiến, thanh kiếm Trương Giác trực tiếp đâm xuyên qua Đặng Thiên Kinh.
Đặng Thiên Kinh cảm nhận được kiếm khí trong cơ thể đang điên cuồng xé rách thân thể ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Giác sau lưng.
Ngay tại lúc Đặng Thiên Kinh chuẩn bị muốn mở miệng, Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích đánh tới một cái, Phương Thiên Họa Kích mang theo lực lượng kinh khủng xẹt qua hư không.
Đặng Thiên Kinh trực tiếp bị Lữ Bố đánh nổ.
Bảy người phía dưới dường như bị biến cố lần này kinh trụ, ngay cả Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm đều khiếp sợ nhìn Trương Giác.
- Đại ca!
Hai mắt Đặng Địa Sát đỏ bừng nhìn Đặng Thiên Kinh bị Lữ Bố đánh nổ.
Mà Lục Thiên Thanh cùng Tề Hùng sau khi mặt mũi tràn đầy phẫn nộ thì toàn thân run rẩy cảm thấy một cỗ khủng hoảng cực hạn.
Trương Giác vậy mà phản bội bọn họ, đầu phục Tần Vương.
Hoặc nguyên lai Trương Giác cũng là người của Tần Vương.
Mặt mũi Lục Thiên Thanh tràn đầy hoảng sợ nhìn Lý Chính ở phía dưới đang lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Thế mà còn chưa chờ Lục Thiên Thanh mở miệng, Vũ Văn Thành Đô đối diện hắn nhìn hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Mau trốn!
Nhìn Vũ Văn Thành Đô biểu lộ, Lục Thiên Thanh ban đầu lời nói gì lại cũng không nói được, chỉ có thể nôn ra hai chữ này.
Thế mà lúc này Lục Thiên Thanh cảm thấy chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng biến mất, suy yếu xuống.
Đan dược có độc!
Lục Thiên Thanh bi ai hò hét.
Không cần hắn hò hét, Đặng Thiên Sát cùng Tề Hùng cũng đã cảm nhận được.
Mà lúc này Lữ Bố, Trương Giác, Vũ Văn Thành Đô, Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm năm người đã bao vây ba người bọn họ.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Hai mắt Đặng Địa Sát đỏ bừng, cừu hận nhìn Trương Giác, muốn phóng tới Trương Giác nổ tung chết Trương Giác.
Thế mà trong cơ thể càng ngày càng hư nhược hắn, làm sao có thể chống đỡ được Lữ Bố bên cạnh.
Còn chưa chờ hắn tự bạo đã Lữ Bố bị xông tới trực tiếp đánh gãy hắn tự bạo, bay ra ngoài.
Mà phương hướng bay chính là vè phía Vũ Văn Thành Đô.
Chỉ thấy Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô giống như kim loại hoàng kim đúc, đánh tới Đặng Địa Sát.
Bành!
Đặng Địa Sát bị Vũ Văn Thành Đô oanh thành sương máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận