Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 317: Mai Phục (2)

Còn thiên tướng bên cạnh nhìn rất ít binh sĩ trên đầu thành, không khỏi vội vàng kêu lên:
- Tướng quân, xem ra thủ tướng đối diện đã nhìn ra kế sách của chúng ta, bởi vậy mới để cho mấy ngàn binh lính thủ thành, mà những binh lính khác khẳng định đã đi nghỉ ngơi, chúng ta nên như thế nào?!
Còn mấy vị thống lĩnh bên cạnh cũng lộ ra thần sắc cuống cuồng, hiển nhiên biết tối nay kế sách đánh nghi binh bị khám phá, mà thủ tướng Uyên thành đã có đối sách!
Lúc này Chu Dương Nhất lại cười lên ha hả, cười mắng hai vị thiên tướng:
- Đây không phải càng tốt sao?!
- Sao?
Người bên cạnh nghi hoặc nhìn Chu Dương Nhất, mà một thiên tướng khác thông minh lóe lên linh cảm, dường như bắt lấy cái gì, ánh mắt lập tức lấp lánh nhìn Chu Dương Nhất!
Chỉ thấy vị thiên tướng này hưng phấn mở miệng nói:
- Tướng quân, đối diện hiện tại mới hơn ba ngàn nhân mã thủ thành, vậy chúng ta hoàn toàn có thể không cần làm bộ đánh nghi binh, 50 ngàn đại quân của chúng ta có thể tấn công Uyên thành!
Chu Dương Nhất bên cạnh hài lòng nhìn vị thiên tướng này, lập tức nói:
- Không sai, tuy thủ tướng Uyên thành thấy rõ ý đồ chúng ta đánh nghi binh, cũng muốn để đại quân bọn hắn thay phiên thủ thành, nhưng hắn tính sai một chút, chúng ta nắm giữ 50 ngàn đại quân có thể làm bộ công thành, cũng có thể chân chính công thành!
Chu Dương Nhất cười lạnh, sau đó lại nhìn hai vị thiên tướng nói:
- Có điều, chúng ta trước làm bộ đánh tới bên cạnh thành rồi lại lui lại hai lần, mê hoặc bọn họ, đợi đến lần thứ ba, chúng ta toàn lực công thành, một lần hành động chiếm lĩnh Uyên thành, đến lúc đó công đầu chính là của chúng ta!
- Tướng quân anh minh!
Người bên cạnh kính nể nhìn Chu Dương Nhất, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Một khi mình công phá Uyên thành, đây tất nhiên là công đầu!
Mà Hác Chiêu đứng bên trong đầu tường nhìn địch quân vừa tới bên cạnh thành lại lui về, mà nhìn tướng lĩnh địch quân phía xa lại rục rịch ngóc đầu dậy, khởi hành chậm rãi tới gần Uyên thành, không khỏi cười lạnh.
Trên đầu thành tuy chỉ có ba ngàn binh lính, nhưng ẩn tàng trên tường thành còn có 5000 binh lính, bên ngoài càng có Phan Phượng suất lĩnh đại quân một vạn người nhìn chằm chằm!
Một khi bọn họ thật công thành, lần này tuyệt đối có thể giết cho địch quân đại bại, cho bọn hắn một giáo huấn thật sâu!
Quả nhiên địch quân lần thứ ba đến đây trùng phong, tiếng trống càng thêm chấn động, đại quân phía dưới cầm lấy thang mây lục tục lao đến, so với trước đó thì nhiều hơn mấy phần lạnh lùng cùng cấp tốc!
Quả nhiên khi bọn hắn không để ý sinh tử vọt tới tường thành, trực tiếp dựng lên thang mây, ánh mắt hung ác xông tới!
Bọn họ thật đang công thành! Lúc này tất cả tướng sĩ ngưng tụ trọng trong lòng, binh sĩ trên đầu thành lập tức liều mạng đổ vàng lỏng, thả gỗ lăn xuống về phía bọn họ!
Mà Chu Dương Nhất nhìn dáng vẻ thủ thành đối diện liều mạng, nở nụ cười lạnh lùng, thúc giục 50 ngàn đại quân hung mãnh công thành!
Trên thang mây, một tên lính phát ra tiếng kêu thảm rơi xuống, binh lính phía sau kẻ trước ngã xuống, kẻ sau bò lên, thế mà thủ quân trên đầu thành cầm lấy cương đao liều mạng vung chém địch quân bò lên, nhưng nhân số địch quân càng ngày xông tới càng nhiều, ngay tại thời điểm bọn hắn không kiên trì nổi, Hác Chiêu lập tức chỉ huy 5000 binh lính mai phục phía sau nhanh chóng lao ra vung chém địch quân, tình huống lập tức biến đổi!
Chu Dương Nhất phía dưới đã tới gần Uyên thành nhìn trên đầu thành có 5000 binh lính, tình thế công thành bị áp xuống, lông mày của hắn nhíu một cái, cảm giác lần công thành này rất có thể lại thất bại, song khi hắn trông thấy Hác Chiêu trên đầu thành nhìn hắn đột nhiên cười lạnh, trong lòng tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác kịch liệt nguy hiểm!
- Không tốt! Mau rút quân!
Chu Dương Nhất đột nhiên hô lớn.
Nhưng đã không kịp, theo phía sau rối loạn tưng bừng, chỉ nhìn thấy Phan Phượng dẫn theo 10 ngàn binh lính từ phía sau khí thế hung hăng giết tới!
Phan Phượng sát khí mười phần, khí thế toàn diện bạo phát, cưỡi Thanh Giao lập tức vọt thẳng tới Chu Dương Nhất trong đại quân!
Lúc này Chu Dương Nhất nhìn Phan Phượng đằng sau khí thế bàng bạc vung vẩy búa lớn vọt tới mình, nhất thời hoảng sợ không thôi, mình là một võ tướng Tông Sư hậu kỳ làm sao có thể là đối thủ của hung nhân này!
Chu Dương Nhất nhanh chóng bỏ chạy. Vậy mà Phan Phượng đã xông vào trong đám người địch quân, chỉ thấy những nơi Phan Phượng đi qua, binh lính địch quân xung quanh đều là hóa thành sương máu, tàn chi bay tứ tung!
Phan Phượng ngưng tụ sát khí vung vẩy búa lớn, trên không Phan Phượng trực tiếp hóa thành một đạo búa thế to lớn bổ tới Chu Dương Nhất, binh sĩ gặp lưỡi búa đều bị chém đứt đánh bay, lưỡi búa thế bất khả kháng phóng tới Chu Dương Nhất, Chu Dương Nhất hoảng sợ nhìn lưỡi búa đằng sau tản ra khí thế khủng bố đập tới, sắc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt lộ ra điên cuồng, lập tức vung lên vũ khí trong tay liều mạng chống cự!
Thế mà thế búa kinh khủng thế trực tiếp chặt đứt binh khí của hắn, đem hắn trảm nát!
Chu Dương Nhất, chết!
Sau đó Phan Phượng nhìn cũng không nhìn chỗ đó một chút, dẫn theo 10 ngàn binh lính phối hợp cùng binh sĩ trên đầu thành, liều mạng chém giết địch quân!
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng!
Mà địch quân thấy tướng quân của mình bị chém giết, binh lính đối diện lại liều mạng chém giết mình, khí thế sớm đã tan tác, lục tục đào tẩu!
Phan Phượng liều mạng thu hoạch nhân mạng trong đám địch quân, Hác Chiêu trên đầu thành nhìn địch quân bại trốn, lập tức để Phan Phượng đình chỉ chém giết, để tất cả binh lính cấp tốc trở về thành!
Khi Phan Phượng suất lĩnh binh lính trở về thành, ngoài thành lưu đầy đất thi thể địch quân, trận này địch quân ít nhất bị giết chết hơn ba vạn người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận