Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 585: Thần Hoàng Triệu Quần Hùng

- Tuân lệnh! Bệ hạ!
Mà mọi người không dám nói thêm một câu.
Ngay tại lúc này, một cỗ khí thế độc hữu của Thần Hoàng bao phủ toàn bộ Ngọc Kinh thành.
Ngữ khí quen thuộc mà bá khí vang tận mây xanh:
- Trẫm về đến rồi!
Tất cả người Ngọc Kinh thành khiếp sợ ngẩng đầu.
- Đây là tiếng của Thần Hoàng bệ hạ.
- Thần Hoàng bệ hạ còn sống!
- Quá tốt rồi, Đại Hiên hoàng triều được cứu rồi.
Rất nhanh, bách tính Ngọc Kinh thành liên tục kịp phản ứng, lớn tiếng hô hoán.
Ánh mắt mang theo hưng phấn cùng kính úy nhìn phương hướng hoàng cung.
Mà giờ khắc này trong triều đình, quan viên càng lộ ra gương mặt hoảng sợ.
- Thần Hoàng bệ hạ quả nhiên còn sống.
Mọi người đều ngẩng đầu, liên tục nhìn về phía ngoài điện.
Bởi vì giờ khắc này Thần Hoàng tản ra vô tận uy nghiêm đang từng bước một đạp về Kim Loan điện.
Lý công công bên cạnh đã lâu không gặp thì nương theo sau lưng Thần Hoàng.
Giờ phút này, mặt mũi chúng quan viên tràn đầy kinh hãi lại lại không biết làm sao.
Ánh mắt xéo qua nhìn về phía Lý Duyệt đang ngồi ở trên long ỷ, không biết nên xưng hô như thế nào, lúc đầu nếu trước khi Lý Duyệt tiến vào, bọn họ sẽ không chút do dự lựa chọn Thần Hoàng, nhưng Đổng Chấn cùng Viên Nghị Phong chết như thế nào ở trước mặt bọn hắn, trong lòng thật bị Lý Duyệt hù dọa.
Không phải cảm thấy Lý Duyệt đấu qua được Thần Hoàng, vị trí hoàng đế nhất định là của Thần Hoàng bệ hạ, nhưng Lý Duyệt tuy không đảm đương nổi, nhưng cũng sẽ không chết, bởi vậy mọi người cũng không muốn đắc tội Lý Duyệt.
Người nào mở miệng trước thì người đó khẳng định sẽ sẽ đắc tội Lý Duyệt.
Bởi vậy mọi người chỉ có thể kính úy cúi đầu xuống.
Mà ánh mắt Thần Hoàng một mực dừng lại trên người Lý Duyệt.
Trong lúc Thần Hoàng xuất hiện, Lý Duyệt một mực cúi đầu, thấy không rõ lắm hắn có biểu tình gì.
- Làm sao Duyệt Nhi, còn không xuống đây!
Thần Hoàng đi đến trong đại điện, nhìn Lý Duyệt một mực không động.
Các quan viên bên cạnh tiếp tục cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu.
Chỉ thấy Lý Duyệt trên long ỷ cúi đầu đang phát ra tiếng cười dần dần trở nên dữ tợn, đột nhiên đứng lên, ánh mắt phun trào lửa giận, nhìn thẳng Thần Hoàng giận dữ hét lớn:
- Phụ hoàng, ngươi cũng muốn mưu phản sao?!
Kim Loan điện một mảnh yên lặng, mặt mũi mọi người tràn đầy khiếp sợ nhìn Lý Duyệt phía trên.
Bọn họ lần đầu tiên phát hiện Lý Duyệt có thể bá khí như thế.
- Ừm?
Chỉ thấy ánh mắt Thần Hoàng tràn ngập uy nghiêm hơi mở, khí thế tăng nhiều bao phủ toàn bộ Kim Loan điện, quan viên triều đình cảm nhận được mình nhỏ bé như thế nào trong biển rộng đang sóng lớn mãnh liệt.
- Trẫm lại cho ngươi một lần cơ hội nói chuyện.
- Ầm!
Lý Duyệt trực tiếp ném đi mũ miện gắng đầy chuỗi ngọc trên đầu xuống đất, hai đầu gối đập thật mạnh vào, hai tay giơ lên trên trời.
- Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!
Chúng quan viên: ! ! !
Lý Duyệt chỉ huy tướng lĩnh: ! ! !
Mọi người: ! ! !
...
Quả nhiên một khắc khi Thần Hoàng xuất hiện, Ngọc Kinh thành gió giục mây vần, các loại tin tức bay loạn, mười phần rung động về chuyện Thần Hoàng còn sống.
Các thám tử điên cuồng cầm tin tức trong tay truyền đi.
Sau một ngày, tin tức Thần Hoàng một lần nữa đăng cơ hoàng vị truyền khắp thiên hạ, các đại thế lực toàn bộ Đại Hiên hoàng triều đều vì đó mà run rẩy.
Nhớ tới bóng mờ to lớn đã từng bao phủ phía trên đỉnh đầu bọn họ kia.
Thần Hoàng thật không có chết! !
Ngay cả hai đại hoàng triều khác đang loạn đấu trong Sở Vực cũng theo đó trì trệ động tác.
Nam tử kia còn sống!
Không ít người cắn răng nghiến lợi thống hận hô hào tên Lý Huyền Thần, mà trong mắt đều là vẻ kính sợ.
Đặc biệt là mấy đỉnh phong vương triều nắm giữ m Dương cảnh, lúc đầu bọn họ còn nghĩ đến Đại Hiên hoàng triều hỗn loạn đã đến hậu kỳ, sau khi các thế lực tổn thất nặng nề, muốn đi vào bên trong Đại Hiên hoàng triều chiếm lấy một miếng thịt.
Nhưng không nghĩ tới Lý Huyền Thần còn sống.
Nhất thời mấy hoàng đế đang muốn rục rịch kia rung động trong lòng đồng thời, lập tức để kế sách dừng lại.
...
Lạc Châu, bên trong phủ Thái Tử, Lý Vũ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Kinh thành, tuy sắc mặt không có chút rung động nào, nhưng hai tay giấu ở trong tay áo run rẩy nắm chặt, biểu hiện hắn không bình tĩnh đến cỡ nào.
Khi Tần Niết còn sống, Lý Vũ trước tiên nghĩ không phải Trấn Quốc phủ lại xuất hiện cường địch, mà chính là trong lòng kinh nghi vị phụ thân hùng tài đại lược khí thôn bát hoang của mình kia có phải còn sống hay không.
Song khi Lý Vũ nghe được Thần Hoàng một lần nữa đăng cơ, vẫn rất thất thố.
Thần Hoàng còn sống, chức danh Thái Tử của mình còn có ý nghĩa gì?
Chính thức để trong lòng Lý Vũ sợ hãi chính là, hắn hiểu được trái tim vô tinh của cha mình, cho dù là con của hắn, chỉ cần rời khỏi tầm kiểm soát của mình, cũng sẽ thống hạ sát thủ.
Lý Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, dùng kiên quyết to lớn ngăn chặn hỗn loạn trong lòng, hiện tại khẩn yếu nhất là...
Lý Vũ đột nhiên mở to mắt, một đạo hàn quang lóe qua.
Hắn không tin phụ hoàng kia lại không có an bài gì ở bên cạnh mình.
Ngũ tổ, Lục Dụ Mưu, Lôi Bạo, Bạch Diệc Phi, Hứa Thiên Cơ...
Từng đạo từng đạo thân ảnh của những người quan trọng lóe qua trong đầu Lý Vũ.
Thời gian không nhiều lắm, quyết định thật nhanh.
Lý Vũ lại một lần nữa nhìn hướng Ngọc Kinh thành, thủ hạ thế lực mình cần lại một lần nữa một lần nữa thanh tẩy, có lẽ có thể dùng ẩn thế gia tộc trước đó dựa vào mình.
Bất quá khi Lý Vũ nghĩ đến mấy ẩn thế gia tộc dựa vào mình, giữa lông mày lại nhíu một cái.
Rất lâu, khi Lý Vũ lại một lần nữa nhìn về phía Ngọc Kinh thành, vẻ kính sợ trong mắt từng chút từng chút biến mất.
- Người đâu, truyền tin cho Tần Vương!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận