Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 429: Đột Phá (2)

Không khí khẩn trương mấy ngày nay lập tức tản ra mà tiêu tan, trong lúc mọi người ở đây buông lỏng, Trần Bình lại biểu lộ nghiêm túc lên, cúi đầu không ngừng trầm tư.
Mà Bạch Cuồng Sinh ở đối diện hiển nhiên chú ý tới Trần Bình dị thường.
- Trần tiên sinh tựa hồ còn hơi nghi hoặc một chút?
Tiếng nói trầm hậu của Bạch Cuồng Sinh vang lên, thoáng chốc toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, mọi người dựa theo ánh mắt Bạch Cuồng Sinh ào ào nhìn về phía Trần Bình.
Chẳng lẽ Trần tiên sinh còn nghi ngờ Chu Văn Chiêu?
Nhìn đến Trần Bình lộ ra biểu lộ như thế, không ít người kinh nghi nhìn Chu Văn Chiêu, coi như tướng lĩnh thân cận Chu Văn Chiêu cũng phức tạp nhìn lấy Chu Văn Chiêu.
Cảnh tượng như vậy nói rõ những tướng lĩnh này tín nhine Trần Bình tới cỡ nào.
Mà lúc đầu Tần Trấn Hiên cười tủm tỉm, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Mà Trần Bình nghe đlờiạo Bạch Cuồng Sinh, nhìn thấ vẻ mặt của mọi người lập tức phản ứng lại, nhìn Chu Văn Chiêu mặt mũi tràn đầy khẩn trương lập tức nói với mọi người:
- Chư vị đừng hiểu lầm, ta không phải đang hoài nghi Chu tướng quân, chỉ là có chút chuyện không nghĩ ra?
- Chuyện gì?
Tần Trấn Hiên nhìn tâm phúc trọng yếu nhất của mình, vội vàng hỏi.
- Công tử, vừa rồi thuộc hạ nghĩ, Tần Lâm Quân vì sao làm động tác lớn như thế hãm hại Chu tướng quân, mà hiện tại Lâm Dương thành cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Lâm Quân nàng đến cùng muốn làm gì?
Theo Trần Bình giải thích, sắc mặt mọi người biến đổi, bọn họ cũng không nghĩ tới vì sao Tần Lâm Quân bỏ ra công phu lớn như thế hãm hại Chu Văn Chiêu, mà chỉ cần Chu Văn Chiêu tự mình giải thích, cũng rất dễ dàng nhìn thấu kế sách của nàng, Tần Lâm Quân đến cùng vì sao làm như thế?
Tần Lâm Quân muốn làm chính là cái gì? Tống Nhậm Nghĩa cũng cau mày, ngón tay bắt lấy cái cằm nhẹ nhàng ma sát, thế mà trong lúc lơ đãng nhìn Chu Văn Chiêu cũng đang minh tư khổ tưởng, não hải đột nhiên xẹt qua một đạo linh quang.
- Tần Lâm Quân muốn cho Chu tướng quân rời khỏi Lâm Dương thành!
Tống Nhậm Nghĩa đột nhiên thốt ra.
Mà mọi người nghe được lời Tống Nhậm Nghĩa, ánh mắt nhìn về phía Tống Nhậm Nghĩa.
- Tần Lâm Quân muốn để Chu tướng quân rời khỏi Lâm Dương thành, chẳng lẽ nàng muốn cùng chúng ta khai chiến?
Một vị tướng lĩnh bên cạnh nghi ngờ nói.
- Sẽ không, hiện tại Tần Lâm Quân không phải đã suất lĩnh đại quân chủ lực đang tiến công Thanh Vân cứ điểm à, nàng làm sao dám cùng chúng ta động thủ?
- Vậy có phải cảm thấy Chu tướng quân ở Lâm Dương thành là một cái uy hiếp hay không, không yên lòng bọn họ đang tấn công Thanh Vân cứ điểm, Chu tướng quân ở lại Lâm Dương thành là một uy hiếp?
Mưu sĩ tướng lĩnh bên cạnh nguyên một đám suy đoán.
Nhưng tất cả bọn hắn đều không có nghĩ đến Tần Lâm Quân muốn theo từ bên trong Thanh Dụ phủ thông qua Vân Lĩnh quan, Thanh Vân quận đường vòng tiến về Thanh Vân quận.
- Cái này...
Tống Nhậm Nghĩa nghe mọi người phân tích lắc đầu không thôi, hiển nhiên hắn cảm thấy Tần Lâm Quân không có khả năng sẽ có mục đích như vậy, khẳng định còn có một mục đích khác.
Mà sau khi Bạch Cuồng Sinh nghe được mấy lời tấn công Thanh Vân cứ điểm, ánh mắt đột nhiên chấn động, hắn làm một trong Ngũ Hổ thượng tướng Trấn Quốc phủ, binh pháp mưu lược thành thạo, hiển nhiên biết Thanh Vân cứ điểm dễ thủ khó công, Tần Lâm Quân không có khả năng cường công Thanh Vân cứ điểm, chỉ có thể tìm đường khác, Bạch Cuồng Sinh nhớ tới lúc đó cùng Trần Bình thương lượng nếu như là bọn họ thì nên như thế nào tiến công Thanh Vân cứ điểm, Trần Bình thì đã từng nói tới một kế sách, đó là vòng qua Thanh Vân cứ điểm, theo Vân Lĩnh quan xâm nhập Thanh Vân quận ở phía sau tiến hành đánh bất ngờ!
Bọn họ có thể nghĩ đến, Tần Lâm Quân khẳng định cũng có thể nghĩ đến, vì sao nàng không thể theo Vân Lĩnh quan đi vào Thanh Vân cứ điểm.
Hiển nhiên lúc này Trần Bình cũng nghĩ đến điểm này, hai người nhìn nhau, biểu lộ dần trở nên ngưng trọng.
Bạch Cuồng Sinh lại nghĩ tới ý đồ của Từ Thiên Dương trong khoảng thời gian này vì sao một mực luyện binh tại biên cảnh, bên trong ánh mắt Bạch Cuồng Sinh lộ ra vẻ lạnh lùng, lạnh mặt nói:
- Tần Lâm Quân nàng muốn phái binh theo Vân Lĩnh quan tiến vào Thanh Vân quận, ở phía sau đánh bất ngờ Thanh Vân cứ điểm, cùng đại quân Tần Lâm Quân phía trước phối hợp, muốn một lần hành động chiếm lĩnh Thanh Vân cứ điểm!
Mọi người nghe được lời Bạch Cuồng Sinh lạnh lẽo, trong lòng chấn động, sắc mặt lộ ra một tia kinh sợ.
- Không sai, Tần Lâm Quân hiện tại rất có thể thừa dịp Lâm Dương thành thiếu khuyết Chu tướng quân trấn thủ, đã phái binh xuyên qua Lâm Dương thành.
Trần Bình thở dài nói.
Tần Trấn Hiên nghe Trần Bình, trong lòng hoảng hốt, nếu như kế hoạch Tần Lâm Quân thành công, nàng chẳng phải rất nhanh sẽ chiếm lĩnh Thanh Vân cứ điểm.
Phải biết Tần Trấn Hiên hiện tại bước đầu tiên kế hoạch cũng là cùng Dương Vương hợp tác ngăn cản Tần Lâm Quân tại bên ngoài Thanh Vân cứ điểm.
Mặt mũi Tần Trấn Hiên tràn đầy khẩn trương nhìn Trần Bình, vội vàng hỏi:
- Thế chúng ta bây giờ nên làm gì, là ngăn cản quân đội Tần Lâm Quân phái tới tiến về Vân Lĩnh quan hay là...
Chỉ thấy Trần Bình thở dài nói:
- Công tử đã không kịp, hiện tại đã qua ba ngày, theo Lâm Dương thành đến Vân Lĩnh quan, ra roi thúc ngựa cực tốc hành quân cũng bất quá một ngày hai đêm, rất có thể hiện tại Vân Lĩnh quan đã bị bọn họ đột phá!
Mọi người nghe được lời Trần Bình, bất đắc dĩ thở dài, bọn họ cũng hiểu rõ tầm quan trọng thời khắc này, Tần Lâm Quân nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Trần Bình vừa mới nói xong, quả nhiên bên ngoài cấp báo nói:
- Công tử, Vân Lĩnh quan cấp báo, đêm qua Vân Lĩnh quan đột nhiên bị quân đội không rõ công phá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận