Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 496: Nhất Thống (2)

Trong mắt bọn hắn Trấn Quốc phủ mới là quan trọng nhất.
Sắc mặt La Dương Dụ không ngừng biến ảo, dường như còn đang giãy dụa.
Ngay trong lúc tất cả mọi người không có dự liệu Bạch Cuồng Sinh lúc đầu huyên náo hung hăng nhất cắn răng hành lễ với Tần Lâm Quân:
- Bây giờ công tử đã chết, Trấn quốc phủ chúng ta không có khả năng lại phân liệt, Bạch Cuồng Sinh ta thỉnh cầu Tần thiếu chủ thu lưu.
Bọn người La Dương Dụ, Phạm Nhiệm Hỏa, Dương Khai nheo mắt.
Nhanh như vậy sao, mặc dù biết Trấn Quốc phủ chắc chắn nhất thống, nhưng dầu gì cũng rụt rè một chút chứ.
- Bạch tướng quân mau mau đứng lên, Bạch tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, Tần Lâm Quân ta nhất định đối xử như nhau.
Tần Lâm Quân vội vàng đỡ dậy Bạch Cuồng Sinh.
Ngay trong lúc những cao tầng còn lại chưa quyết định, Chu Văn Chiêu cùng với ba vị cao tầng khác ánh mắt lấp lóe cũng lập tức nói:
- Vì tương lai Trấn Quốc phủ, mong Tần thiếu chủ thu lưu!
- Chư vị mau mau đứng lên!
Mặt mũi Tần Lâm Quân tràn đầy vui sướng đỡ bọn họ dậy.
Còn lại La Dương Dụ cùng Phạm Nhiệm Hỏa liếc nhau, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Trách cứ nhìn Bạch Cuồng Sinh, Chu Văn Chiêu mấy người nhanh như vậy đã đầu hàng.
Trong lòng La Dương Dụ lập tức hiểu rõ vì sao bọn người Bạch Cuồng Sinh đầu hàng nhanh, không phải là muốn lưu ấn tượng tốt trước mặt Tần Lâm Quân.
Nhưng tốt xấu gì thương lượng với mình một chút, đưa ra chút yêu cầu cho Tần Lâm Quân cũng tốt, đáng tiếc hiện tại không có.
Theo đám người Bạch Cuồng Sinh đầu hàng, bọn họ làm sao dám đưa yêu cầu.
Sau cùng dưới cái nhìn trừng trừng của đám chúng, Trần Bình cũng lập tức hành lễ nói:
- Bây giờ công tử đã chết, trong ngoài Trấn Quốc phủ đều là địch, chúng ta không thể tách rời, nguyện vì Tần thiếu chủ cống hiến sức lực, chấn hưng Trấn Quốc phủ!
Trần Bình, dường như là một cọng cỏ sau cùng đè chết lạc đà.
Cao tầng còn lại cũng nhanh chóng thuần phục Tần Lâm Quân.
Sau cùng, La Dương Dụ khẽ thở dài một cái, cùng Phạm Nhiệm Hỏa hành lễ Tần Lâm Quân.
Không đến một ngày, Trấn Quốc phủ đã hợp hai thành một.
Trên mặt đám người Phan Phượng, Từ Thiên Dương đều hiện ra vẻ kích động.
Tần Lâm Quân tiếp nhận cao tầng một phương Tần Trấn Hiên, lập tức nhìn về phía hai vị Tạo Hóa cảnh siêu cấp cường giả, mặt mũi tràn đầy trông đợi nói:
- Hai vị bá bá, bây giờ Trấn Quốc phủ lâm đại địch, mời hai vị bá bá giúp ta một chút sức lực!
Hai vị siêu cấp cường giả lúc đầu đầu nhập vào Tần Trấn Hiên nhìn Tần Lâm Quân cho bậc thang, nhìn nhau một lúc rồi lập tức đồng ý.
......
Ngày thứ hai, Tần Lâm Quân cùng bọn người La Dương Dụ, Bạch Cuồng Sinh tiến về đại bản doanh của Tần Trấn Hiên, không có chút nào ngoài ý muốn chiêu thu tất cả đại quân.
Ngày thứ ba, trong địa lao Tần phủ, Diệp Hân Ngữ cùng Diệp Phong vết thương chồng chất bị cột vào trụ.
Trong địa lao vang lên tiếng bước chân của mấy người vang lên, ánh mắt Diệp Hân Ngữ lúc đầu đục ngầu ảm đạm sáng ngời, nàng đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Diệp Hân Ngữ chật vật ngẩng đầu, nhìn mấy bóng người rõ ràng phía trước.
Tần Lâm Quân, Triệu Quát, Trần Bình cùng Bạch Cuồng Sinh.
Ngay vừa mới Tần Lâm Quân nói chuyện Trần Bình và Bạch Cuồng Sinh đều đã âm thầm đầu nhập vào mình, hai người gặp nhau đồng thời giật mình.
Trần Bình khiếp sợ khi người Tần Lâm Quân nói đã âm thầm đầu nhập vào nàng là Bạch Cuồng Sinh, mà không phải Phạm Nhiệm Hỏa sau này mới đầu nhập vào Tần Trấn Hiên.
Mà Bạch Cuồng Sinh trông thấy Trần Bình ở bên người Tần Lâm Quân, khẽ nhếch miệng.
Trách không được kế sách thuận lợi như vậy, nguyên lai Trần Bình cũng đầu phục Tần thiếu chủ.
Ổn ổn!
Ánh mắt Tần Lâm Quân có chút phức tạp nhìn Diệp Hân Ngữ đã từng một mực ở bên cạnh mình bây giờ chật vật như thế.
- Ngươi là người Thần Hoàng trước kia cố ý phái đến tiếp cận ta sao?
Diệp Hân Ngữ nhìn Tần Lâm Quân tra hỏi, âm thầm cười một cái, quét mắt nhìn Trần Bình và Bạch Cuồng Sinh.
- Không phải ngươi đã sớm biết!
Diệp Hân Ngữ ở bên trong địa lao vẫn luôn nghĩ đến chuyện ngày hôm trước.
Khi nàng nhìn thấy Trần Bình và Bạch Cuồng Sinh cùng lúc xuất hiện bên người Tần Lâm Quân, rốt cục xác định Tần Lâm Quân muốn mượn thân phận gian tế của mình độc hại Tần Trấn Hiên, sau đó thành công chưởng khống Trấn Quốc phủ.
- Tần thiếu chủ tính toán giỏi, hiện tại Trấn Quốc phủ đã ở trong lòng bàn tay của ngươi! Mà Trần Bình đã sớm đầu nhập vào ngươi, có đúng không?
Diệp Hân Ngữ chế giễu Trần Bình.
Tần Lâm Quân lắc đầu không đáp, hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng Thần Hoàng thật buông tha huyết mạch Diệp gia các ngươi sao, ngươi có nghĩ tới hay không, Thần Hoàng đã sớm diệt Diệp gia các ngươi, chỉ là đang lừa gạt ngươi vì hắn cống hiến sức lực mà thôi.
Diệp Hân Ngữ nghe được lời này sắc mặt rốt cục thay đổi:
- Không có khả năng, bệ hạ làm sao gạt ta, chúng ta còn thường xuyên truyền thông tin cho người nhà.
- Ha ha, mấy năm qua lúc ngươi cầu xin Tân hoàng cho gặp người nhà, hắn cho phép qua chưa.
- Không có khả năng!
Diệp Phong kích động vọt mạnh đến trước mặt, nhưng xích sắt khóa chết bên trong xương sườn của hắn.
Ánh mắt Diệp Hân Ngữ đỏ bừng, nàng đã sớm có suy đoán, nhưng thủy chung không muốn tin tưởng mà thôi.
- Nói đi, Thần Hoàng tuyệt đối sẽ không chỉ phái các ngươi đến đây, Trấn Quốc phủ khẳng định còn có gian tế của hoàng thất, nói hết những gì ngươi biết cho ta!
Diệp Hân Ngữ cười thảm một tiếng, ánh mắt tràn đầy cừu hận, có đối với Tần Lâm Quân, càng nhiều hơn chính là Thần Hoàng.
- Ngoại trừ chúng ta, ta chỉ biết còn có hai người, một vị là Ngụy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận