Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 759: Nói Chuyện Với Nhau (2)

Đoàn Phổ dừng lại, quay đầu nhìn trở về, chỉ thấy một nam tử một thân hoa phục đen huyền, khí vũ hiên ngang, hai con mắt thâm thúy giống như vực sâu, trên mặt mang nụ cười thản nhiên đang nhìn chăm chú mình, tựa hồ đang hiếu kỳ loại hành vi ngu xuẩn này của mình.
Thế mà Đoàn Phổ lại tự giễu cười một tiếng, dù sao đều phải chết, có cái gì không thể nói.
- Vị công tử này, xem thấy ngươi chính là thiên chi kiêu tử sinh hoạt trong đại gia tộc, làm sao có thể cảm nhận được thống khổ của phế vật gia tộc như bọn ta, thu hồi lòng thương hại cao cao tại thượng của ngươi đi, ta không cần, cũng không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Đoàn Phổ trực tiếp quay người bước vào giang hà, kiên định đi vào bờ sông.
Lý Chính nhìn thấy Đoàn Phổ giễu cợt nói xong, mỉm cười, nhìn Đoàn Phổ tiếp tục đi vào, không có lên tiếng, mà chính ngồi trên bờ, dựa vào thân cây nhìn Đoàn Phổ từng bước một đi vào sâu bên trong bờ sông.
Mà Đoàn Phổ càng nhập càng sâu, dòng sông cũng càng ngày càng gần, nước sông bao phủ lồng ngực, một cỗ áp lực trầm trọng không ngừng kích thích não hải Đoàn Phổ, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ.
Mà não hải Đoàn Phổ bây giờ chưa có hiện ra ức trước kia, mà là nghĩ nam tử trên bờ sông kia làm sao còn không có gọi mình lại, thật chẳng lẽ nhìn mình đi chết?
Theo dòng sông dần dần chìm đến cổ mình, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, nhìn dòng sông có chút mờ tối, tốc độ càng ngày càng trầm trọng, sau cùng cắn răng một cái, dừng lại, quay người đi trở về.
Lý Chính nhìn Đoàn Phổ toàn thân ướt nhẹp đi trở về trên bờ sông, lộ ra nụ cười chế giễu.
- Thế nào, vừa mới không phải rất dũng mãnh, hiện tại không cảm tử nữa?
- Ta cho rằng ngươi rất dũng cảm đây.
Đoàn Phổ ngẩng đầu nhìn thấy Lý Chính còn ở đây, ánh mắt không khỏi lóe qua một tia xấu hổ, sắc mặt tái nhợt có chút ửng hồng nói:
- Còn không phải bởi vì ngươi, nếu ngươi không có lên tiếng, ta đã có dũng khí thừa thế xông lên nhảy xuống rồi.
Lý Chính cười vui nói:
- Ha ha, ngươi đã không muốn chết, vậy ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta chứ.
Lý Chính nhẹ nhàng búng tay một cái.
Ba.
Vài tiếng ầm vang, kinh mạch bị Đoàn Phổ phong bế liên tục giải phong, trong nháy mắt chân khí lưu chuyển toàn thân Đoàn Phổ.
Đoàn Phổ vận hành mấy đạo chân khí, y phục rất nhanh đã được hông khô.
Thế mà Đoàn Phổ lại không lĩnh tình, đặt mông ngồi kế gốc cây liễu Lý Chính đang tựa lưng, trực tiếp co quắp nằm xuống, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, một mặt ngạo nghễ nói:
- Ta dựa vào cái gì phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Hai tay Lý Chính bưng ngửa đầu, nhìn bầu trời trong trẻo, thở dài nói:
- Tốt, bản công tử lúc đầu còn nghĩ, nếu người nào đó thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản công tử, bản công tử tâm tình tốt, nói không chừng sẽ thỏa mãn một cái nguyện vọng của người nào đó.
- Nguyện vọng? Cắt!
- Ngươi còn có thể giúp ta giải quyết vấn đề tu luyện hay sao?
Đoàn Phổ một mặt khinh thường nói, ngay cả lão tổ tông Thánh Võ cảnh Đoàn gia của mình đều không nhìn ra trên người mình có vấn đề gì, chỉ nghĩ là thân thể mình không thể hấp thu nhiều linh lực, vĩnh viễn không đột phá nổi Niết Bàn cảnh.
Thế mà phía trên truyền đến âm thanh chậm rãi của Lý Chính.
- Nguyện vọng này ngược lại có một chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể được.
Lý Chính mười phần nhàn nhã tựa trên cành cây liễu, hắn rất lâu cũng không có nhàn nhã qua như thế.
Mà phía dưới lại trầm mặc lại, Lý Chính không khỏi liếc nhìn phía dưới một chút.
Chỉ thấy Đoàn Phổ dựa vào cây khô, mặt mũi lộ ra nụ cười vô cùng nịnh nọt nhìn Lý Chính.
- Hắc hắc, công tử!
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Chính thấy Đoàn Phổ cách mình gần như vậy, còn lộ ra nụ cười dạng này, đột nhiên đánh tới một bàn tay.
Ba!
Đoàn Phổ bay rớt xuống bờ sông, y phục dính đầy nước bùn.
Thế mà Đoàn Phổ hoàn toàn không quan tâm bùn bẩn trên người, mặt mũi tràn vẻ mặt vui cười vọt tới trước mặt Lý Chính.
- Hắc hắc, công tử ngươi vừa mới nói là thật?
Ánh mắt Đoàn Phổ lộ ra vô cùng khát vọng, tràn ngập mong đợi nhìn Lý Chính.
Lý Chính liếc Đoàn Phổ một chút, nói:
- Đó là tự nhiên, thể chất này của ngươi thế nhưng rất bất phàm, coi như cường giả Thánh Võ cảnh đều không nhất định có thể giúp ngươi giải trừ, nhưng bản công tử là ai, ta chính là đại danh đỉnh đỉnh...
Ánh mắt Đoàn Phổ càng ngày càng đến sáng, đúng lúc nghe vị nam tử này báo ra danh hào, thế mà đối phương lại ngừng.
- Không biết công tử là vị cái thế thiên kiêu nào?
Đoàn Phổ vô cùng cung kính nói.
- Ngươi đừng quản bản công tử là ai, trước tiên nói một chút vì cái gì nhảy sông tự sát, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản công tử.
Đoàn Phổ nghe được lời Lý Chính, sắc mặt ảm đạm, chán chường ngồi dưới đất.
- Ai, công tử, nhân vật cao cao tại thượng các ngươi làm sao hiểu rõ tình cảnh những tiểu nhân vật như chúng ta.
Đối với gia tộc sau lưng ta mà nói, bản thân ta là một sỉ nhục, ba ngày sau càng làm Đoàn gia trở thành trò cười cho cả Ngọc Lâm quận, đến lúc đó ta nhận hết khuất nhục không tính là gì, nhưng phụ thân của ta lại bởi vì phế vật như ta mất đi vị trí tộc trưởng, thậm chí về sau đối mặt người các đại thế lực thì ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
- Mà ta muốn báo thù sao mà khó khăn, người ta là đệ tử hạch tâm Xích Viêm thánh địa cao cao tại thượng, ái nữ của quận thủ, thiên phú kỳ cao, tư nguyên, bối cảnh sau lưng đã khó thấy được bóng lưng, mà ta vẫn là một phế vật không cách nào đột phá đến Niết Bàn cảnh.
- Ta có thể làm sao.
Lý Chính lẳng lặng nghe từng lời vô cùng đau thương của Đoàn Phổ, yên lặng gật đầu, hắn có thể hiểu ý Đoàn Phổ, dưới tình cảnh của Đoàn Phổ, có lẽ cái chết là phương thức tốt nhất hồi báo cho gia tộc và cha mình.
- Nếu như, ta giúp ngươi giải quyết vấn đề tu luyện, về sau ngươi sẽ làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận