Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 866: Gặp Văn Nhân Hi Nhan

- Sau khi Tuyết Mộ Hoàng triều giải quyết Ngọc Tâm thánh địa, mục tiêu tiếp theo nhất định là chúng ta.
- Tuyết Mộ Hoàng triều đặc biệt muốn Đại tướng quân tiến về, rất có thể muốn cho Đại Tần hoàng triều chúng ta cùng Ngọc Tâm thánh địa đại chiến, tiêu hao thực lực của chúng ta.
- Hiện tại Tuyết Mộ Hoàng triều cũng đã bắt đầu tính toán chúng ta, Đại Tần chúng ta không thể không phòng.
Mọi người không ngừng nói chuyện, Trịnh Phát và Hàn Diệp cũng đưa ra không ít ý kiến.
Tôn Vũ thấy mọi người đàm luận như thế nào đề phòng Tuyết Mộ Hoàng triều chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy các ngươi cảm giác chúng ta có nên phái Hạng tướng quân tiến về hay không?
Nghe được Tôn Vũ đặt câu hỏi, mọi người lại dừng một chút.
Giờ phút này mọi người lại rơi vào trong trầm mặc, ánh mắt nhìn trái ngó phải, có chút không biết làm sao.
Quan hệ chuyện đến Trấn quốc đại tướng quân, không dám nói loạn.
Lý Chính thấy mọi người biểu lộ lập tức hiểu rõ bọn họ lo lắng, mở miệng nói:
- Các ngươi yên tâm, ở chỗ này nói thoải mái, không người nào trách tội.
Nghe được lời Lý Chính, mọi người nhìn nhau, sau cùng Trịnh Phát cắn răng đứng lên nói:
- Bệ hạ, vi thần cho rằng có thể để Đại tướng quân tiến về.
- A....
- Vì sao?
- Bước kế tiếp của Đại Tần hoàng triều chúng ta cũng là tấn công Ngọc Tâm thánh địa, bây giờ Ngọc Tâm thành không có công phá, chúng ta cũng khó có thể đánh vào Ngọc Tâm thánh địa, không bằng để đại tướng quân cùng Lữ Bố tướng quân công phá Ngọc Tâm thành, còn Tuyết Mộ Hoàng triều có âm mưu quỷ kế gì, ta tin tưởng Đại tướng quân và Lữ Bố tướng quân đủ để giải quyết.
Ánh mắt Hàn Diệp sáng ngời nói:
- Hết thảy âm mưu quỷ kế trước mặt Đại tướng quân cùng Lữ Bố tướng quân đều là phí công.
- Chống đỡ!
- Chống đỡ!
- Tán thành!
- Tán thành!
Mọi người nhất trí cho rằng có thể phái Hạng Vũ tiến về Ngự Tâm cự thành.
Lý Chính cùng Tôn Vũ nhìn nhau gật đầu, lập tức nói:
- Tốt, trẫm coi như theo yêu cầu của Tuyết Hoàng, phái Hạng Vũ tiến về Ngự Tâm cự thành.
- Bệ hạ anh minh.
- Mà sáu thành phía đông cũng nên phái người đi đến tiếp quản.
Lý Chính lộ ra nụ cười lạnh, đồ đưa tới cửa há có thể không thu.
Mà chỗ kia cũng đúng lúc.
Phòng Huyền Linh bên cạnh chậm rãi gật đầu, bây giờ nhiệm vụ mỗi quan viên bên trong Đại Tần hoàng triều cũng không xê xích gì nhiều, đồng liêu bốn vực còn lại cũng nhanh hoàn thành chữa trị bốn vực, hết thảy đều đang phát triển đến phương hướng rất tốt.

Rất nhanh, Hạng Vũ đang trấn thủ biên thành phía đông Ngự Tâm cương vực đã nhận được chỉ lệnh của Lý Chính.
Trên cổng thành biên thành, thủ vệ ưỡn ngực ngẩng đầu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nhóm người tới lui dưới cửa thành, hết thảy ngay ngắn trật tự, bọn họ mặc dù biết không có địch nhân nào dám đến, nhưng bọn hắn chỉ muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất và thành ý lớn nhất cho bóng người đứng ở trên cổng thành để cả bầu trời đều thầm trầm xuống kia, tất cả ánh sáng đều ở phía sau thân người này, làm nổi bật lên hắn cao lớn vĩ ngạn.
Trấn quốc đại tướng quân Đại Tần hoàng triều Hạng Vũ.
Hạng Vũ tiếp nhận tin tức Lý Chính để hắn tiến về Ngọc Tâm thành, gương mặt cương nghị bá khí lộ ra một nụ cười thị huyết.
Bởi vì trong tin tức Lý Chính gửi có nhắc nhở Hạng Vũ, lần này không như bình thường, Tuyết Mộ Hoàng triều rất có thể lúc nào cũng sẽ biến thành địch nhân đâm Đại Tần hoàng triều ở sau lưng một đao.
Bành!
Hạng Vũ hơi hơi nắm chặt nắm đấm, lực lượng vô cùng kinh khủng để hư không xung quanh vỡ tan giống như kính nát.
Một cỗ bá ý không cách nào hình dung phóng lên tận trời.
- Tây Sở quân đoàn!
Theo ngữ khí bá đạo vang tận mây xanh, vô số dân chúng biên thành cảm nhận được bên trong thiên địa đang khẽ run.
Nhất thời, một cỗ khí thế huyết sát nồng đậm dâng lên, bao phủ trên trời cao biên thành.
- Tây Sở quân đoàn có mặt.
Tiếng hống phá vỡ mây xanh vang lên.
Bờ môi Hạng Vũ câu lên lộ ra nụ cười dày đặc.
- Cùng bản tướng quân tiến về Ngự Tâm cự thành, đạp phá Ngọc Tâm thành.
- Tuân lệnh!
- Ầm ầm!
Biên thành chấn động.
.........
Mà một chỗ khác, Văn Nhân Hi Nhan cùng Giang Thiên đã “Lặng lẽ” đi vào Quế Nghiễm cự thành năm ngày, khi hiểu được Quế Nghiễm cự thành đề phòng sâm nghiêm, căn bản tìm hiểu không đến một chút tin tức nào, rốt cục bắt đầu liên hệ tin tức Tự Thụ đưa cho, dự định liên hệ người ẩn giấu tại Quế Nghiễm cự thành kia.
Trong trạch viện một chỗ có chút vắng vẻ ở Tây thành Quế Nghiễm cự thành, Văn Nhân Hi Nhan cùng Giang Thiên lần nữa tìm hiểu không có kết quả, trở lại bên trong tiểu viện vừa mua nghỉ ngơi.
Lúc này lệnh bài Văn Nhân Hi Nhan lại rung lên một lần, sau khi Giang Thiên nhìn thấy, lại khổ não nói:
- Sư phụ, Trưởng lão thánh địa hiện đang một mực thúc giục chúng ta trở về, thánh địa và tam đại thế lực khai chiến, chúng ta còn ở lại chỗ này, thực sự có chút không ổn.
- Mà người Tự Thụ bảo chúng ta liên hệ kia, chúng ta đã dựa theo chỉ lệnh Tự Thụ nói tới truyền ra ngoài, nhưng người kia lại từ đầu đến cuối không có trả lời tin tức của chúng ta.
- Chúng ta không phải nên đi về trước?
Lúc đầu Giang Thiên cho rằng một mình cùng mỹ nữ sư phụ đợi chung một chỗ là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng từ khi tiến vào Quế Nghiễm cự thành về sau, binh lính nơi này dị thường nghiêm cẩn, thoáng có chút gió thổi cỏ lay liền sẽ cảnh giác vạn phần, thực sự để Giang Thiên lo lắng đề phòng.
Càng khiến người ta tức giận là, người lúc đầu Tự Thụ để cho mình liên hệ kia vẫn luôn không liên lạc được, mà mình lại không biết ra tay từ nơi nào.
Trong mắt Văn Nhân Hi Nhan cũng lóe qua một chút mất mác, đối mặt Đại Tần hoàng triều nghiêm cẩn như thế, muốn bí ẩn tiến vào điều tra tình huống cũng không thể nào, có lẽ cũng có thể vận dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận