Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 707: Lý Chính Đến (2)

Người này là ai?
Còn chưa đợi đám người mở miệng, ánh mắt của mọi người lại biến đổi, Vũ Văn Thành Đô người mặc hoàng kim chiến giáp đứng ở sau lưng Lý Chính, tay cầm Phượng Sí Lưu Kim Thang, sau lưng dường như xuất hiện một kim sắc cự ảnh chú mục nhìn chăm chú, cảm giác áp bách khiến người ta cảm thấy hít thở không thông! Khí tức Chí Tôn cảnh cũng bạo phát từ trên người hắn.
Não hải tất cả mọi người trống rỗng.
- Chí Tôn cảnh là hộ vệ.
Tất cả mọi người kính úy nhìn Lý Chính, điên cuồng suy đoán hắn là ai.
Mà trong lòng đám người Viêm Hoàng, Viêm Tâm Huy lại hiện ra dự cảm bất tường càng ngày càng đậm, dù sao không phải người của bọn hắn.
Mặc kệ người phương nào, đối với toàn bộ Đại Viêm Hoàng triều bọn hắn mà nói đều là một tràng tai nạn.
Kết quả tốt nhất là đi ngang qua nơi này mà thôi.
Thế mà chuyện làm bọn họ sợ hãi nhất phát sinh.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt lộ ra nụ cười tựa như thiên tiên, một bước đạp về phía Lý Chính, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía Hoàng Phủ Minh Nguyệt, chẳng lẽ đây là cường viện của Hoàng Phủ Minh Nguyệt.
Mà một phương Đại Viêm Hoàng triều hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Minh Nguyệt tuyệt mỹ như tiên đi vào trước mặt Lý Chính khẽ khom người nói:
- Để bệ hạ có thể nhìn một chút trò vui là vinh hạnh của tiểu nữ tử.
- Bệ hạ?
Mọi người lại một lần kinh hãi nhìn Lý Chính, sợ hãi đồng thời lại không có cảm giác ngoài ý muốn, thanh niên này tỏa ra đế uy còn nồng đậm hơn cả Viêm Hoàng gấp trăm lần, làm sao không phải là một vị đế hoàng.
- Tiểu nữ tử? Ngươi trong mắt bọn hắn cũng không phải tiểu nữ tử đâu.
Lý Chính thưởng thức nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt, Hoàng Phủ Minh Nguyệt đi thẳng tới bên người Lý Chính, nhìn bọn người các thế lực cùng Viêm Vô Giác phía dưới, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ nói:
- Ta đã nói qua, ta không phải thủ lĩnh của “Tần”, vị này mới là chủ nhân của “Tần”.
Người một phương các thế lực đầu nhập vào “Tần” mở to hai mắt, lộ ra vẻ mừng như điên.
Người cường đại tôn quý như thế lại là thủ lĩnh của mình.
Thế Viêm Hoàng còn nhằm nhò gì.
Lý Chính cúi nhìn mọi người phía dưới, bên trong ánh mắt giống như ngàn vạn tinh thần đang lưu động, trong hư không hiện lên một đầu Kim Long che kín trời trăng, như là như mặt trời lập loè!
Bước ra một bước, một loại ý niệm ngoài ta còn ai, duy ngã độc tôn đáng sợ giống như chấp chưởng toàn bộ thiên địa, hết thảy nằm trong lòng bàn tay, uy năng như biển lớn phóng tới bốn phương tám hướng, thiên địa thần phục.
- Trẫm chính là Tần Hoàng.
- Đặc biệt tới tiếp quản Viêm Vực.
Toàn bộ Viêm Đô đều vang lên âm thanh bá khí của Lý Chính.
- Bái kiến Tần Hoàng!
- Bái kiến Tần Hoàng!
- Bái kiến Tần Hoàng!
Mọi người lúc đầu thuộc “Tần” thế lực liên tục hô to cuồng nhiệt, từ tuyệt vọng đến mừng rỡ, từ Địa Ngục đến Thiên Đường.
Bọn họ làm sao không kích động.
Thế mà mọi người Đại Viêm Hoàng triều bị khí thế Vũ Văn Thành Đô trấn áp xuống làm cho sợ hãi, căn bản không dám có chút động tác.
Mà sắc mặt Viêm Tâm Huy tái nhợt nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt giống như tiểu nữ tử bên người Lý Chính, trong lòng rất không cam lòng.
Coi như Hoàng Phủ Minh Nguyệt là địch nhân của mình, coi như mình muốn muốn giết nàng, nhưng trông thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Minh Nguyệt ở bên người Lý Chính, trái tim như bị đao cắt.
Nữ nhân loá mắt mưu kế vô song như thế vậy mà lại thần phục một nam tử khác.
Hắn không cam lòng.
Không cam lòng giống như Viêm Tâm Huy còn có Viêm Hoàng.
Hắn vốn đã đột phá nửa bước Chí Tôn cảnh, chỉ có dọn sạch khối u ác tính sau cùng giấu ở Đại Viêm Hoàng triều, mình có thể uy chấn khắp nơi, diệt năm đại vương triều, nhất thống Viêm Vực, thiên thu vạn đại.
Thế nhưng là đều bại.
Lý Chính liếc nhìn Viêm Hoàng cùng Viêm Tâm Huy biểu lộ, lại không có một chút hứng thú muốn nhục nhã.
Ánh mắt hài lòng nhìn về phía Từ Thứ, Hoàng Trung bọn người.
- Nguyên Trực, Hán Thăng, Trọng Đức các ngươi làm rất không tệ.
Từ Thứ cùng Hoàng Trung Đồng lúc tiến lên cung kính nói:
- Vi thần Từ Nguyên Trực không phụ bệ hạ kỳ vọng cao.
- Mạt tướng Hoàng Hán Thăng không phụ bệ hạ kỳ vọng cao.
Nguyên lai Từ Thứ đại danh đỉnh đỉnh cùng tuyệt thế mãnh tướng là người của Tần Hoàng.
Trách không được.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hai người.
Mà Viêm Thiên Tứ càng hoảng sợ nhìn về phía Lý Chính, nếu như Từ Thứ cùng Hoàng Trung là thủ hạ của vị này, một vị tuyệt thế mãnh tướng khác là Ngụy Duyên thì sao?
Nguyên lai thanh niên vô cùng khủng bố trước mắt là hắc thủ hậu trường sau cùng.
Ngay trong lúc mọi người khiếp sợ đồng thời lại lại kinh nghi bất định, vừa rồi Tần Hoàng không phải đọc tên ba người sao?
Làm sao mới đi ra hai người.
Ngay tại lúc mọi người nghi ngờ, Trình Dục bên cạnh Viêm Thiên Dương rốt cục động.
Dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Viêm Thiên Dương và ánh mắt sợ hãi của Viêm Tâm Huy, Trình Dục chậm rãi lên tới trước mặt Lý Chính đứng song song cùng Từ Thứ, Hoàng Trung:
- Vi thần Trình Trọng Đức bái kiến bệ hạ.
- Kéo!
Tiếng hít một hơi thật sâu vang lên khắp nơi, tất cả mọi người kinh hãi nhìn Trình Dục.
Trình Dục đại tài vừa rồi còn bị Viêm Tâm Huy khen ngợi vậy mà cũng là người của Tần Hoàng.
Thế trước đó Trình Dục nói cho Viêm Tâm Huy chuyện tiệc mừng thọ...
Giờ phút này bọn họ làm sao còn không rõ.
Đây vốn chính là một cái bẫy, cái bẫy để Viêm Hoàng vào cục.
Thật là đáng sợ.
Quá thảm rồi.
Mọi người đồng tình nhìn về phía Viêm Hoàng vừa mới đại phát thần uy.
Hiện tại quả thực cũng là bị Hoàng Phủ Minh Nguyệt giẫm trên mặt đất.
Chỉ thấy gương mặt Viêm Hoàng đỏ bừng, tức giận trùng thiên, hét lớn một tiếng! Vậy mà cưỡng bức thoát khỏi Vũ Văn Thành Đô áp chế.
Oanh!
- Viêm Hoàng bệ hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận