Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 291: Phan Phượng Phản Nghịch (1)

Dương thống lĩnh lập tức gọi một thân binh nhanh chạy đến phủ thành chủ bẩm báo tình huống hiện tại. Mà thống lĩnh của Phan Phượng bên kia cũng đồng thời làm ra quyết định. Phan Phượng cùng Hoa Hùng, hai vị Tông Sư đỉnh phong chiến đấu khí thế dồi dào, mười phần kịch liệt, hơn phân nửa người tại Uyên thành đều cảm nhận được khí thế chiến đấu bạo phát. Mấy người lúc trước trên đường cái náo nhiệt trông thấy Phan Phượng chỉ huy quân đội đi tới quân doanh của Hoa Hùng, đồng thời mở to hai mắt, lộ ra ánh mắt bất khả tư nghị (khó tin). Chẳng lẽ Phan Phượng tướng quân thật đánh nhau với Hoa Hùng tướng quân!
Mà lúc này mấy người Lý Chính cũng cảm nhận được. Chỉ nghe thấy một tiếng gầm giận dữ phát ra từ trong phủ thành chủ!
- Các ngươi thật to gan!
Chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô trước hết xuất hiện ở trên không phủ thành chủ, trong nháy mắt hoa thành một vệt kim quang phóng tới quân doanh. Theo sát phía sau chính là bọn người Lý Chính, chỉ thấy mặt mũi Lý Chính tràn đầy hàn ý, cấp tốc bay về phía quân doanh. Khi người trên đường phố trông thấy Lý Chính trên không trung tản ra hàn khí, nhất thời im lặng. Bọn họ đột nhiên cảm thấy chuyện đã nghiêm trọng!
Duy chỉ có một đám người thần bí đứng ở một chỗ hẻo lánh lộ ra vẻ hiểu rõ, sau đó lại giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc giống như người bên cạnh, mà ánh mắt bọn họ xéo qua một mực chú ý phương hướng quân doanh.
Ngay tại trước cổng chính quân doanh, Phan Phượng và Hoa Hùng tiếp tục chiến đấu kịch liệt, giao chiến kinh khủng của hai người đã qua trên trăm chiêu, khí tức bọn họ hiện tại mười phần táo bạo, tất cả mọi người có thể thấy được bọn họ đã đánh ra hỏa khí!
Đúng lúc này, một đạo khí thế cực kỳ khủng bố từ trên trời giáng xuống. Chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô toàn thân tản ra ánh sáng màu vàng trực tiếp cắm vào trong giao chiến kinh khủng của hai người.
Bành!
m thanh chiến đấu đột nhiên mà dừng!
Sau khi bụi mù tiêu tán, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô đứng tại trung tâm hai người, một trái một phải trực tiếp cầm lấy vũ khí của Phan Phượng và Hoa Hùng, mà Phan Phượng cùng Hoa Hùng còn duy trì trạng thái tấn công!
Binh lính xung quanh khiếp sợ nhìn ba người ở trung tâm chiến trường, bọn họ đều biết võ tướng ở trung tâm tản ra ánh sáng màu vàng là thần tướng Vũ Văn Thành Đô!
Khi mọi người ở đây còn đang khiếp sợ, đám người Lý Chính đã chạy đến!
Khi Lý Chính mặt đầy lạnh lẽo hàn khí đi vào quân doanh, tất cả mọi người đều cung kính hô:
- Bái kiến Tần Vương điện hạ!
Phan Phượng cùng Hoa Hùng cũng thu hồi binh khí, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng đứng trên mặt đất.
- Đánh đi, tiếp tục đánh!
Lý Chính nhìn bọn hắn đột nhiên bình tĩnh cười.
- Bản vương cũng muốn nhìn một chút thực lực hai vị tướng quân như thế nào!
- Hai vị đã có nhã hứng, không bằng các ngươi tiếp tục tranh tài một trận trước mặt đại quân!
- Để các chiến sĩ trong quân nhìn xem phong thái các ngươi!
Mấy người Tần Lâm Quân cũng chạy tới. Tần Lâm Quân đi đến bên cạnh Lý Chính lạnh lùng nhìn Phan Phượng cùng Hoa Hùng hai người!
- Nói cho ta biết, Phan Phượng ngươi vì cái gì ở chỗ này, các ngươi người nào động thủ trước, vì cái gì động thủ?!
Chỉ thấy Phan Phượng cùng Hoa Hùng liếc nhau, Phan Phượng vẫn còn tức giận bắt đầu kể chuyện binh lính của mình bị binh Hoa Hùng đánh!
Khi Lý Chính nghe xong Phan Phượng kể, nói với Hoa Hùng:
- Là thế này phải không, Hoa Hùng!
Chỉ thấy Hoa Hùng cung kính đáp lại:
- Điện hạ, là lính Phan Phượng không bằng lính của ta, chính bọn hắn muốn ăn đòn, còn có mặt mũi khí thế bức người tới tìm ta, ta đương nhiên sẽ không để lính của ta chịu ủy khuất!
- Ha ha, nói như vậy hai người các ngươi đều có lý...!
- Còn nhớ rõ bản vương nói qua gì không!
- Có thực lực không đi giết địch, ở chỗ này nội loạn tranh đấu, là muốn làm cho tất cả mọi người chê cười Tần minh chúng ta sao!
- Người đau, đều bắt bọn hắn lại cho ta!
- Phan Phượng đi tới nơi này gây sự trước, đánh 200 đại bản!
Hoa Hùng không để ý sự ổn định của Tần minh, đánh 50 đại bản!
Lúc này, người bên cạnh vừa nghe Tần Vương quyết định liền biết, Tần Vương đang thiên vị Hoa Hùng!
Mà Tần Lâm Quân nhìn Lý Chính một chút, muốn mở miệng nhưng vẫn không nói gì thêm!
Mà Phan Phượng thì mặt mũi tràn đầy không phục nhìn Lý Chính, sau đó nhìn về phía Tần Lâm Quân, thấy Tần Lâm Quân một chút cũng không có phản ứng, nhất thời mở to hai mắt. Mà Vũ Văn Thành Đô nhìn Phan Phượng còn hiện ra vẻ vẻ không phục, khí thế nhất thời đè ép, trực tiếp áp Phan Phượng ngã xuống đất.
- Người đâu, đều dẫn bọn hắn đi, lập tức chấp hành hình phạt!
Theo quân doanh vang lên âm thanh đánh thịt vang dội, chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau. Chờ Hoa Hùng bị đánh xong, Phan Phượng vẫn còn tiếp tục bị đánh. Mà Lý Chính nhìn thoáng qua Phan Phượng xong, mang theo bọn người Vũ Văn Thành Đô rời đi. Bọn người Tần Lâm Quân thì một mặt bình tĩnh nhìn Phan Phượng bị đánh. Khi Phan Phượng bị đánh xong, bọn người Lục Thất nâng đỡ Phan Phượng lên, Tần Lâm Quân vừa định nghênh đón, Phan Phượng lại không lên tiếng rời đi!
Tần Lâm Quân trầm mặc nhìn Phan Phượng dần dần đi xa.......
Ban đêm trong phủ thành chủ, Lý Chính cùng Tần Lâm Quân, Triệu Quát, Lý Nho mấy người một mặt nhẹ nhõm ở bên trong phòng lớn đàm luận chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tần Lâm Quân nhìn Triệu Quát hỏi:
- Triệu tiên sinh, hôm nay ngươi ở bên trong quân doanh chờ đợi Phan Phượng tướng quân, Phan Phượng tướng quân hiện tại như thế nào!
Hôm nay Triệu Quát đơn độc trốn ở trong trướng bồng của Phan Phượng, chờ Phan Phượng trở lại lều vải, đem thuốc chữa thương đã sớm chuẩn bị xong đắp lên cho Phan Phượng. Bởi vì trong đại quân khẳng định đã có binh sĩ bị ba đại thế gia thu mua, bởi vậy khi đánh là thật phong ấn tu vi Phan Phượng, để cao thủ Tiên Thiên cảnh dùng lực đánh Phan Phượng, đánh đều là thương tổn thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận