Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 632: Thần Hoàng Ước Định (2)

Một vĩ nhân đã nói một câu.
Cùng thiên đấu này, vui vô cùng.
Cùng địa đấu này, vui vô cùng.
Cùng nhân đấu này, vui vô cùng.
...
Lý Chính nhìn Thần Hoàng rời đi, trong lòng đã hiểu Thần Hoàng lần này đã chân chính làm ra quyết định.
Điều này cũng làm cho Lý Chính làm ra một cải biến dành cho mưu đồ tương lai.
Còn chuyện một năm về sau Thần Hoàng đột phá Chí Tôn cảnh, Lý Chính còn không có lo lắng qua.
Mình tu luyện Đế Hoàng Kinh, ngoại trừ thiên phú siêu tuyệt của mình ra, Đế Hoàng Kinh còn có các loại hack về cấp bậc năng lực nhưng chưa có hoàn toàn mở phát động.
Đặc biệt là thành lập Hoàng triều, sau khi trở thành chủ nhân thành lập một Hoàng triều, Hoa Hạ nhân kiệt tu luyện thiên phú, cương thổ mình thống ngự, bách tính an khang đều cùng cùng một nhịp thở với việc Lý Chính tu luyện, từ hiện tại một thành trực tiếp đạt đến một trăm phần trăm.
Thần Hoàng cùng Lý Chính nói chuyện với nhau nhìn xem trôi qua rất nhanh, nhưng thời gian đã qua hai ba canh giờ.
Trong lòng Lý Chính đột nhiên hơi động một chút, lập tức truyền âm cho bọn người Từ Thế Tích cùng Trương Liêu đang ở bên ngoài phủ đề phòng.
Sau đó Lữ Bố dẫn Từ Thế Tích cùng Trương Liêu tiến đến.
- Điện hạ, vừa rồi mạt tướng được Từ tướng quân ra hiệu nên chạy đến, nói là Thần Hoàng lại tới.
Lý Chính nhìn Lữ Bố vội vã chạy đến, khẽ gật đầu ra hiệu cho Từ Thế Tích cùng Trương Liêu.
Hiển nhiên Trương Liêu vừa rồi biết mình đang đợi người nào, Từ Thế Tích cùng Trương Liêu vì ổn trọng vẫn để Lữ Bố gần nhất trước chạy đến.
- Đến, đều ngồi đi!
- Vừa hay chúng ta nghênh đón Văn Viễn gia nhập!
Lý Chính tùy ý bắt chuyện để bọn họ ngồi xuống.
- Thế Tích, vị này chính là Trương Liêu, chắc hẳn ngươi cũng có hiểu biết.
- Ha ha, Trương Liêu Trương Văn Viễn, lấy tám trăm quan phá tan mười vạn đại quân của Tôn Quyền, cửu ngưỡng đại danh.
Bọn người Từ Thế Tích nhìn Lý Chính bình yên vô sự, cảnh giác tâm tình nhẹ nới lỏng.
- Đâu có đâu có, vị Từ tướng quân này mới là bất phàm, vừa mới trong quân doanh, trị quân sâm nghiêm, quân thế cực thịnh thực sự để Trương mỗ bội phục.
Danh tướng chân chính nhìn việc trị quân cơ sở nhất cũng có thể thấy được phải chăng có bản lĩnh thật sự.
Trương Liêu hiển nhiên hiểu rõ Từ Thế Tích là một danh tướng tương đối bất phàm.
Thế mà gương mặt Lữ Bố lại phức tạp nhìn Trương Liêu.
Hắn hiểu rõ người đã từng là thủ hạ của mình này sáng chói cỡ nào.
Trương Liêu nghênh tiếp ánh mắt Lữ Bố, cũng khẽ giật mình.
Mà Lý Chính cùng Từ Thế Tích nhìn tình huống hai người cũng không có xen vào.
- Ôn Hầu...
Trương Liêu mang theo một vẻ xấu hổ nhìn Lữ Bố.
Lữ Bố lại đột nhiên vỗ cánh tay Trương Liêu, hiểu rõ Trương Liêu vì cái gì xấu hổ, nhưng Trương Liêu căn bản không nợ mình cái gì.
- Văn Viễn, nên xấu hổ là ta!.
- Lúc đầu ngươi có thể đại triển thân thủ sớm hơn, triển lộ phong mang, là ta liên lụy ngươi.
Trương Liêu kinh ngạc nhìn Lữ Bố giờ phút này hăng hái, tính cách rộng rãi.
Dường như lại thấy được bách chiến bách thắng Phi tướng quân từng tại biên tắc dũng mãnh vô địch, chấn nhiếp dị tộc, bảo vệ gia viên.
- Văn Viễn không hối hận vì đã hiệu lực dưới trướng tướng quân.
Ba ngày sau, Lý Nho đã dẫn quân đội Đại Nhật hoàng triều đến Yến Hoang thành.
Giờ phút này bọn họ đang ẩn giấu đi trong núi rừng bí ẩn bên ngoài Yến Hoang thành ba mươi dặm, chỉ có Cương Phu Thế Lưu cùng Sơn Bản Tôn Giả mấy người tiến về Yến Hoang thành gặp mặt Lý Chính.
- Sơn Bản Ngũ Thập Lục?
Trong đại sảnh Tần Vương phủ, mặt mũi Lý Chính tràn đầy mỉm cười nhìn An Dã Mộ giới thiệu cho mình Sơn Bản Tôn Giả?
Nghe nói loại đặt tên này là nữ tính đặc biệt lấy tên cho con mình của Đại Nhật hoàng triều.
Sinh ra nhi tử, một đứa gọi Thái Lang, hai đứa gọi Thứ Lang.
Cái này Sơn Bản Ngũ Thập Lục...
Đẻ...
Khủng bố như vậy!
Trong lòng Lý Chính cảm thấy đầy thú vị, mặt ngoài khách khí đón lấy:
- Sơn Bản Tôn Giả kính đã lâu kính đã lâu!
- Tôn kính Tần Vương điện hạ, tại hạ Cương Phu Thế Lưu.
Cương Phu Thế Lưu trực tiếp hành lễ độc hữu của Đại Nhật hoàng triều.
- Đồi Phu Tướng quân cửu ngưỡng đại danh, lần chiến đấu này thì ta cầu các ngươi rồi!
- Vì Đại Hiên hoàng triều cùng Đại Nhật hoàng triều hữu hảo, nghĩa bất dung từ.
Theo một trận hàn huyên, mọi người liên tục ngồi xuống.
Giờ phút này Trương Liêu một mặt nghiêm túc giải thích tình huống Thiên Châu:
- Trước đó Thần Hoàng bị chúng ta miễn cưỡng đánh bại, đã phái trọng binh trùng điệp trấn giữ các yếu địa.
Khi Trương Liêu nói ra hai chữ miễn cưỡng, Sơn Bản Tôn Giả cùng Cương Phu Thế Lưu lộ ra một biểu tình quả nhiên như vậy.
- Yến Châu biên cảnh, Thần Hoàng phái bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ phòng ngự chúng ta, thống soái càng là Nguyên Tướng quân nghe tiếng đã lâu.
- Mà chúng ta tại Yến Châu tuy có năm mươi vạn đại quân, nhưng dựa theo phòng ngự của căn cứ Thiên Châu, chúng ta căn bản không có chỗ ra tay.
- Mà Hoang Châu cũng như thế, hai vị danh tướng trấn thủ hai nơi yếu địa, thủ quân đều là đại quân tinh nhuệ, muốn cường công đi vào, căn bản không có khả năng.
- Bởi vậy cơ hội duy nhất của chúng ta có thể đánh vào Thiên Châu là tại Yến Hoang quận.
- Chỉ cần chúng ta đột phá phòng thủ của Thần Hoàng đối với chúng ta ở Yến Hoang quận, đến lúc đó có thể binh ba đường, một đường ngăn chặn quân đội Thần Hoàng bên này, mặt khác chia làm hai đường phân biệt hiệp trợ quân đội Yến Châu cùng Hoang Châu hai mặt giáp kích hợp tác đánh xuống phòng ngự Yến Châu cùng Hoang Châu, đến lúc đó có thể toàn diện đánh vào Thiên Châu.
- Sau cùng gặp nhau tại Thiên Kinh phủ, vây quét Ngọc Kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận