Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 826 - Thay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tới (2)

Thay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tới (2)
Dù cho biết rõ không có bất kỳ hy vọng gì, nhưng cũng không muốn từ giờ chờ đợi cái chết và hủy diệt trong thầm lặng.
Bọn họ là Tiên Đế tràn ngập kiêu ngạo, là một nhóm tồn tại cường đại nhất vạn cổ đến nay, dù là lúc này cũng sẽ không cúi xuống ngạo cốt của mình, sẽ không chọn chết đi đơn giản như vậy.
Dù có chết, bọn họ cũng muốn đối kháng đến giây phút cuối cùng.
Rầm rầm rầm! !
Lôi quang màu đen quấn quanh màu tím xuyên qua vô số thế giới đang vỡ tan, cùng lúc đó cũng chiếu rọi ra thế giới bên ngoài Bỉ Ngạn càng mờ nhạt mà rộng lớn.
Quang vụ nơi đó cuồn cuộn, ngoại trừ hơi thở mênh mông thì còn có sức mạnh thuộc về một loại chí cao khác.
Đó là sức mạnh thiên địa hoàn chỉnh thật sự, chí cao chi đạo hoàn chỉnh chân chính.
"Chỉ còn mấy bước nữa là ta sẽ có thể thành công, ta xem như rời xa lồng giam này, đi đến bến bờ khác, nơi đó mới là chốn về của ta, ở nơi đó ta sẽ thật sự vĩnh hằng bất hủ..."
Lúc này, Đại Hắc Thủ điên cuồng đi tới nơi khe nứt kia, máu đen dày dặc ở ngoài khe nứt rơi ra ngoài, đủ để ăn mòn cất cứ nhân vật nào.
Nhưng hắn lại làm như không thấy, bước chân vô cùng kiên định, như một người hành hương, hàng ức vạn Thần Quang chí cao đủ màu lấp lánh trên người đang đối kháng với hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn.
Cùng lúc đó, trong lồng giam hắc ám sau lưng, từng vị Tiên Đế Hắc Ám hóa thành mưa ánh sáng, biến thành căn nguyên, bị hắn cướp đoạt hấp thu, bổ sung tiêu hao trong quá trình này, chống đỡ chính mình tiếp tục đi tới đích.
Vạn cổ chư thiên cũng bị hắn hiến tế, sức mạnh của thế giới vọt tới, cuối cùng hóa thành đại thuẫn màu vàng bàng bạc trên tay hắn, đối kháng máu đen từ trên đầu rơi xuống.
Với loại sức mạnh ăn mòn này, dù là thế giới cũng khó có thể tiếp nhận được, trong khoảnh khắc xuất hiện những vết rạn và lổ thủng lớn.
Bóng tối vĩnh hằng không ngừng vọt tới từ một thế giới khác, muốn bao phủ toàn bộ những thế giới này, vòm trời run rẩy nứt rạn, sụp đổ rơi xuống từng khối, dù là Bổ Thiên bộ tộc trong thần thoại khi đối mặt với loại cảnh tượng này cũng sẽ tuyệt vọng.
"Chúng ta thật sự không còn bất cứ hy vọng nào sao?"
Có sinh linh đang thì thào tự hỏi, rõ ràng trong đầu hiện lên một bóng dáng mờ nhạt của một vị chí cao nào đó, nhưng rất rời rạc, ký ức về bóng hình đó rất mờ nhạt và xa xưa, như đã từng gặp trong những truyền thuyết cổ xưa, nhưng lại không nhớ rõ.
Trong ấn tượng của bọn họ, có một bóng người đã trở nên mờ nhạt, đó là hy vọng và tín ngưỡng của chúng sinh, vô cùng lâu đời.
Đó là ký ức về vị tồn tại kia, nhưng không biết vì chuyện gì mà lại không thể nhớ ra.
Đầu của bọn họ đau nhức như sắp nứt ra, trong tuyệt vọng như muốn nhớ lại, nhưng đầu giống như sắp nổ tung, chạm vào thứ mà họ không nên chạm, đó là cấm kỵ thuộc về chư thiên.
"Đó là ai... vì sao trong lòng chúng ta còn có hi vọng, phải chờ hắn trở về?" Có rất nhiều sinh linh lầm bầm tự hỏi, đầu óc thực sự như sắp nổ tung.
Mỗi một thế giới sụp đổ đều có người trong đầu nhớ lại bóng dáng này.
Bây giờ, không phải bọn họ cố gắng nghĩ ra.
Mà là một sức mạnh không tên đột nhiên phủ xuống, bao phủ thiên địa, thay đổi Càn Khôn và đại thế.
Những vết tích đã từng bị chém bỏ đang dần dần hiện lên một cách rõ ràng.
"Đó là Thiên Đế!"
Bỗng nhiên có người không nhịn được rống to, con mắt đỏ lên, trong đầu như có tia sáng nào đó xẹt qua, bài trừ sương mù vô tận.
Sau khi câu nói này vừa thốt ra, trong toàn bộ thế giới vang lên âm thanh tế tự, âm thanh cầu xin, âm thanh thế giới to lớn.
Hiện giờ, bóng dáng kia càng trở nên ngưng thực, ký ức bị chém bỏ một lần nữa hội tụ, tái hiện trong chư thiên.
Trong lúc mơ hồ, vô tận sương mù màu vàng bên ngoài thiên địa đang tái hiện lại, ở ngoài vĩ độ xa xôi vô tận chưa biết, nơi đó từng bị ức vạn vạn pháp của Đại Hắc Thủ bao phủ.
Nhưng hiện giờ lại có tiếng bước chân vang lên.
Dường như có ai đó sắp trở về từ trong đó.
Đại Hắc Thủ trong nháy mắt chú ý tới loại hơi thở này, cực kỳ khó tin.
"Không thể nào!"
Các loại lực lượng kinh khủng siêu việt vạn cổ cùng phủ xuống, muốn hủy diệt thế giới này, vũ trụ Càn Khôn cũng bị lôi quang, đại vũ, hỏa quang cắn nuốt, đang sụp đổ, tan vỡ, hóa thành cát bụi.
Hết thảy Tiên Đế lúc này trong lòng rung động, ký ức trong đầu bị chém bỏ đang không ngừng hiện ra.
Đó là ký ức về bóng dáng của một vị Đế giả đánh khắp thiên hạ không địch thủ, hắn được gọi là Thiên Đế, từng che chở thiên địa này, cũng từng giao chiến với Đại Hắc Thủ ở vĩ độ chưa biết, đòng thời là Đế giả mạnh nhất từ vạn cổ đến nay, tu vi sâu không lường được, vô song chư thiên.
Hơi thở của hắn đang trở lại, không ngừng sống lại trong đầu tất cả mọi người, đây là sự cường đại vô viễn phất giới, khiến chư thiên dao động, run rẩy.
"Ta biết ngay hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy mà, hắn là người đi xa nhất trên con đường này, hắn cũng là hy vọng của tất cả chúng ta... Cố Trường Sinh!" Trong mắt Thái Thượng Tiên Đế lóe lên ánh sáng dày đặc, đang nhìn về phía vĩ độ xa xăm kia, nơi đó đang truyền đến tiếng bước chân, có người xuất hiện ở chỗ đó, từng bước một đi trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận