Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 810 - Uy của pháp chỉ màu vàng diệt thế, Đại Hắc Thủ kinh biến

Uy của pháp chỉ màu vàng diệt thế, Đại Hắc Thủ kinh biến
Kinh văn vang vọng giữa thiên địa, vang vọng mỗi góc nghìn thu vạn cổ.
Dù là thiên địa cũ cũng bị pháp chỉ màu vàng chiếu rọi, hiển hoá ra ngoài.
Sau đó dung hợp đạo âm vào lực lượng này, khiến mỗi sinh linh dù đặt mình vào trong thời không nào cũng nghe được âm thanh như vậy, vô viễn phất giới, không cách nào tìm hiểu ngọn nguồn.
Tất cả mọi người lòng có niệm, lòng có cảm giác, nhiều tu sĩ và sinh linh trong Tiên Vực bỗng nhiên nước mắt giàn giụa, cảm nhận được nỗi bi ai dày đặc, cũng cảm nhận được bi thương day dứt không nguôi.
Linh hồn run rẩy, bị âm thanh chí cao này ảnh hưởng từ sâu trong nội tâm, Chân Tiên cũng thế, Tiên Vương cũng vậy, ai ai cũng như thế.
Loại bầu không khí này đột nhiên phủ xuống, cứ như thiên địa đang bi ai vì vạn linh mà nó đã tạo ra.
Đây rõ ràng là một loại cảm xúc không được tự nhiên, nhưng lại ảnh hưởng đến vạn cổ, thậm chí ảnh hưởng đến những bóng dáng kia trong sông thời gian.
"Đây là âm thanh của thiên địa, là âm thanh thuở thiên địa khai sơ, mỗi một sinh linh đều có thể nghe hiểu..."
Có Tiên Đế thì thào, ánh mắt như thiên đao vạn cổ, từ cảnh tượng này thấy được rất nhiều thứ.
Có thời điểm cổ xưa, thiên địa sơ khai, một mảnh đần độn, chúng linh sinh ra, vạn cổ thành tro, lôi điện khô cạn, Thương Hải thành núi.
Cũng có hắc ám phủ xuống, Kỷ Nguyên Chi Hoa bị xóa bỏ, Luân Hồi Chi Hoa nở rộ, tất cả quy về hắc ám và lạnh lẽo vĩnh hằng.
Giờ phút này, Cố Trường Sinh thấy được một loại biến động bất an, hắn ngay phút đầu tiên ra tay, muốn phá vỡ bầu không khí đáng sợ này, hắn biết đây chắc chắn là thủ đoạn của Đại Hắc Thủ, kẻ này đã ký thác với Thiên Đạo hoàn chỉnh, có sức mạnh tổng hợp từ trăm vị Tiên Đế, hơn nữa loại kinh văn này không đơn thuần là muốn cho chúng sinh vãng sinh, mà còn là muốn trở về hư vô.
Ầm! !
Sương mù màu vàng dày đặc, Cố Trường Sinh ra tay, đầu tiên là ra tay che chở Tiên Vực, trục xuất loại lực lượng này ra, sau đó hắn vươn tay ra, giờ phút này hắn giống như độc nhất tuyên cổ, trường tồn hậu thế, trọn đời bất hủ, cùng tồn tại với trời, lực lượng này trong khoảnh khắc mênh mông cuồn cuộn mà đi, sương mù màu vàng vô cùng tận từ mỗi một góc thiên địa dâng trào mãnh liệt.
Cùng lúc đó, âm Dương Phục Thiên Thần Sát Kiếm Trận tự động vận chuyển, vô lượng sát khí, vô biên sát phạt, như từ trong Hỗn Độn vọt tới, càng giống như từ nơi khai thiên giết tới.
Tất cả sinh linh và tu sĩ cảm giác được loại sức mạnh diệt thế này, không khỏi hồn quang run rẩy, đã không cách nào diễn tả bằng lời loại sức mạnh chí cao này, tồn tại chí cao khó nói ra thoáng chốc có thể hủy diệt tất cả.
"Ngươi không thể ngăn được ta, hôm nay, tất cả sinh linh đều sẽ chết đi, đây là đạo lý thiên địa đã định trước, vòng đi vòng lại, tất cả đều là duyên."
Đại Hắc Thủ ẩn giấu trong sương mù hắc ám, chỉ có một đôi mắt vẫn mang vẻ tang thương cổ xưa như trước, không biết nguốc gốc của hắn, vô cùng mênh mông, mang theo vô thượng cao thượng thương hại thế nhân.
Hắn mặc kệ Cố Trường Sinh đánh nhiều chiêu thức về phía mình, giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này, hắn vẫn tụng niệm kinh văn, dường như không cho phép bị bất cứ người nào cắt đứt.
Ầm bùm bùm! !
Rất nhanh, sương dày nổ tung, bị lực lượng của Cố Trường Sinh mở ra, hóa thành năng lượng hạt ánh sáng nhiều vô số kể, biến thành mảnh vụn đạo tắc mênh mông vô ngần, bên người tất cả mọi người đều xuất hiện đạo văn, đây là quy tắc mà bản thân họ đã nắm giữ và lĩnh ngộ.
Mảnh vỡ đại đạo đang cộng minh, theo lực lượng của Cố Trường Sinh hiện ra, muốn thần phục bái lạy hướng hắn, đây là sức mạnh của Tiên Đế.
Sắc mặt của Đại Hắc Thủ vẫn không chút dao động, nhưng khi loại lực lượng này phủ xuống thì vẻ mặt của hắn thoáng chốc thay đổi.
"Loại lực lượng này, dị số đúng là dị số, rõ ràng chưa từng tìm hiểu Thiên Đạo hoàn chỉnh, nhưng lại có thủ đoạn khống chế như vậy..."
Ầm!
Hắn ra tay, lần đầu tiên xuất kích cường thế!
Trong khoảnh khắc, hắn đánh tan lớp sương mù màu vàng do Cố Trường Sinh vừa đánh ra, ở nơi đó xuất hiện sóng gợn đáng sợ, dường như có thể đối kháng với sức mạnh Thiên Đạo, nhưng sau đó bị lặng lẽ đánh tan vỡ nát.
Loại dao động này chỉ hiện ra khi hắn và Cố Trường Sinh giao thủ, kiểm soát cực kỳ chính xác, sẽ không đụng tới những khu vực khác, càng sẽ không ảnh hưởng đến thiên địa đang phát sinh biến hóa lớn ở trước mắt.
Oong! !
Pháp chỉ màu vàng không chút biến hóa, vẫn chiếu rọi xuống, cuối cùng chiếu xuống chỗ Tiên Vực, muốn hủy diệt nơi đó trước tiên.
Hơn nữa, sức mạnh trong kinh văn cổ xưa này của Đại Hắc Thủ thật sự rất cổ quái.
Dù là Tiên Đế thì vào lúc này cũng rơi vào tình trạng kỳ dị, toàn thân trở nên mờ nhạt, như sắp dung hợp vào cái gọi là đạo.
Nhưng bọn họ lại không cảm giác được loại biến hóa này, vẫn luôn ở trong trạng thái kỳ dị đó, khó có thể phục hồi tinh thần, như đang nghiêm túc hồi tưởng nghĩ ngợi gì đó.
Ánh mắt của bọn họ như đang si dại, như đang nhớ lại, như đang thống khổ, cũng như đang nhìn thấy mọi thứ mà mình quý trọng nhất xưa kia, hoặc nên nói là họ đã từng vứt bỏ tất cả, trên con đường trở thành Tiên Đế này, trên đường tìm đạo luôn sẽ có bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận