Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 695 - Thời cổ bao nhiêu chuyện, chôn xương tận ung dung, đời sau của cố nhân (2)

Đây cũng có thể coi như nhân quả đã gọi hắn thức tỉnh.
"Tụng niệm tên thật của tiền bối, có thể che chở bộ lạc sống mãi."
Lão nhân bối phận xưa nhất trong bộ lạc vô cùng kích động mà nhìn lũ pháp thân này, nước mắt giàn giụa.
Hắn nhớ tới ở thời đại cổ xưa, tồn tại Tiên Vương Nhân Tộc, đứng sừng sững Bất Hủ, chính là làm cách này bảo hộ các tộc.
Càng đừng nói trong đó còn ẩn chứa các loại đạo và pháp, có thể tu hành đến cảnh giới cao hơn.
Trong khu rừng cổ đại rộng lớn này, có thể khiến bộ lạc của bọn họ tiếp tục sinh tồn và truyền thừa, củi lửa bất diệt.
"Cung tạ tiền bối!"
Mọi người hướng về phía Cố Trường Sinh rời đi dập đầu lạy.
Ầm!
Một đại đạo cửu quang xuất hiện ở dưới chân Cố Trường Sinh, trực tiếp quán thông bến bờ Tinh Không, giống như một cây cầu nối, vắt ngang trong vũ trụ, sau đó hắn bắt đầu cất bước.
Cảnh tượng này rất kinh người, một chớp mắt, hắn từ một mặt vũ trụ chạy tới một bờ khác.
Tiên Vực bị đánh chìm, căn cứ của các tộc, các đạo thống, ba nghìn Đạo Vực cũng không ngoại lệ, rất nhiều đại lục bị đánh thành mảnh vụn, bay vào nơi sâu xa trong vũ trụ.
Chỉ có một bộ phần nhỏ căn cứ Nhân Tộc có cao thủ đang thủ hộ, bộ phận còn lại đều bị sinh linh Dị Vực lảng vãng săn bắn.
Thậm chí các đại tộc Dị Vực như Vương Tộc, Đế Tộc đều đang phân chia cương vực của Tiên Vực hiện giờ.
Nhưng thiên địa linh khí khô cạn, bây giờ pháp tắc không xuất hiện, có rất ít tu sĩ Thiên Tôn cảnh trở lên xuất hiện.
Chí cường giả phủ xuống, sẽ phải chịu thiên địa áp chế, tu vi chân chính khó có thể phát huy được, bị giảm bớt nhiều.
Các tộc và các đạo thống thua trận năm đó đã đi tới Cửu Thiên mới mở, đang nghỉ ngơi lấy sức, chỉ kịp mang đi một phần hậu duệ Tiên Vực.
Còn rất nhiều người rải rác ở khắp nơi đang sống thừa.
Cố Trường Sinh dùng thần niệm quét qua tất cả ngõ ngách ở mảnh vũ trụ này.
Trong đại chiến, địa phương lưu giữ lại không quá nhiều, ngay cả mười vạn cấm khu cũng di chuyển rời khỏi vùng vũ trụ này.
Lúc này, ở bên trong một số cấm khu tự lập, một vài tồn tại Bất Hủ rợn tóc gáy, như bị thứ khủng bố gì đó nhìn chòng chọc.
Trước đó thiên địa đại biến, có đại đạo đặc biệt lần nữa lại buông xuống, bọn họ mơ hồ đoán được có tồn tại chí cường nào đó phủ xuống.
Nhưng sợ đắc tội đối phương, không dám tùy tiện lộ ra thần niệm xem xét.
Bây giờ toàn bộ thần hồn đều bị đóng băng, càng có thể cảm thụ cái loại đáng sợ này.
Bọn họ không dám nhúc nhích, trong hơi thở này có một loại cảm giác khiến bọn họ quen thuộc.
Giống như trước kia đã từng gặp tồn tại này.
Cũng may Cố Trường Sinh chỉ tùy ý kiểm tra một chút, không cất bước tới mà ngay lập tức rời đi, điều này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ là vị trước đây rơi vào hắc ám đã trở về?"
"Sao có thể như vậy, từ xưa tới nay không ai rơi vào hắc ám mà còn có thể trở về, ngay cả Tiên Đế cũng như thế."
Bọn họ đang suy đoán, không nhịn được khẽ nói.
Sau đại chiến, tuy Tiên Vực đã hoang tàn, nhưng may mà trở lại an bình.
Nhưng bọn họ có dự cảm, Tiên Vực sẽ lần nữa bị chấn động.
Sau đó, Cố Trường Sinh đến bờ Tinh Không khác, phủ xuống nơi đây, hắn thấy được một số đại lục hoang tàn, vĩ đại vô biên, vắt ngang phía trước.
Nơi đây trải qua đại chiến, bị đánh sụp đổ, bị quét ngang, trở thành mảnh đất bằng phẳng, thi cốt trải đầy.
Sơn Hải thành năm đó nguy nga như sống lưng thiên địa cũng trở thành phế tích, lúc này khiếm khuyết vô cùng nghiêm trọng.
Từng khối tinh hài to lớn rải rác ở các nơi, bị vực ngoại đánh rơi, biến thành cát bụi.
"Cửu Đầu Vương chi mộ."
"Vẫn Tiên Ma chi mộ..."
Bỗng nhiên, Cố Trường Sinh ánh mắt sâu thẳm, lòng bình tĩnh bỗng sinh ra sóng lớn, hắn từ không trung hạ xuống, đi tới một chỗ trong lăng mộ.
Ở vị trí dễ thấy này, hắn thấy được một khối mộ bia đơn giản, dựng ở cách đó không xa, bình thường không có gì lạ, dùng hòn đá thông thường xây thành.
Nhưng rất sạch sẽ, không dính chút bụi, có thể thấy rằng được người quét dọn thường xuyên.
Hắn không ngờ địch thủ trước đây cùng nhau tranh bá, cuối cùng chôn xương ở nơi này, bị người đánh chết, không thể trưởng thành.
Điều này làm lòng hắn phức tạp, có chút uất nghẹn.
Vô thượng thiên kiêu trước đây kiêu căng khó thuần, là tồn tại mà không ai trong cùng thế hệ có thể sánh vai.
Vào lúc đại quyết chiến, trở về Tiên Vực, chống lại Dị Vực.
Cố Trường Sinh lấy ra một bầu rượu từ bên trong Tu Di Giới, ở trước mộ hai người, rót từng chén rượu cho mỗi người.
Lặng im không nói gì.
"Ngươi là?"
Lúc này, một lão nhân coi mộ một mắt thọt chân đi tới thấy được Cố Trường Sinh, tu vi không tính là rất mạnh, quét sạch tất cả mộ bia ở đây.
Giờ phút này, hắn rất khiếp sợ, bởi vì khuôn mặt của Cố Trường Sinh rất giống với gương mặt người được vẽ trong bức tranh cổ được tổ tiên để lại, là cùng một người.
Bức tranh vẽ của một người không bao giờ xuất hiện trên thế gian nữa.
Cố Trường Sinh nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Phong là gì của ngươi?"
"Lạc Phong là tổ tiên của tộc ta." Lão nhân thọt chân một mắt hồi đáp.
"Thì ra là đời sau của cố nhân."
"Hiện giờ Đại thống lĩnh Lạc Phong còn sống không?"
Cố Trường Sinh khẽ thở dài, liếc mắt liền nhận ra khuôn mặt của lão giả thọt chân này rất giống với Lạc Phong, cho nên mới hỏi câu này.
Nỗi lòng bình tĩnh lần nữa sinh ra sóng lớn, đến cấp bậc hiện giờ của hắn, tâm cảnh vốn nên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trời sập cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng hôm nay lại ở trong lăng mộ này, sinh ra quá nhiều tiếc nuối.
Thân làm đại thống lĩnh Sơn Hải thành, Lạc Phong dành cả cuộc đời ở đây để chinh chiến chém giết với Dị Vực, hậu bối ở lại cũng ở chỗ này thủ lăng cho tất cả chiến sĩ.
Điều này khiến cho Cố Trường Sinh trong lòng không khỏi sinh ra kính ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận