Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 407: Kiếm Gỗ Đen Như Mực Chém Chân Tiên, Ngoan Nhân Trảm Đạo Quả

Thủ chưởng vô cùng chân thực, hư không lập tức đổ sụp, giống như Thương Thiên chi thủ, khí tức thiên đạo lưu chuyển, tiên huy nồng đậm, quấn lấy hỗn độn khí và tiên vụ!
Đại Đế cũng phải sụp đổ.
Năm người còn lại sừng sững ở chân trời, được sương mù nồng đậm bao phủ, vẻ mặt rất lạnh lùng, trong đó có người mang theo dị sắc, nhìn chuôi kiếm gỗ đen như mực kia, suy nghĩ lai lịch của nó.
Cũng có người nhìn chằm chằm Tô Huyên Vương, mắt lộ ra hận ý và sát ý, cũng có chút hỏa nhiệt, đang chờ đợi thời cơ.
“Sâu kiến, vật này không phải ngươi có thể có được.” Đôi mắt vị Chân Tiên xuất thủ hờ hững, giọng nói cao cao tại thượng, một chưởng muốn hút chuôi kiếm đen như mực kia đi, rất động tâm với thứ này.
“Không biết sống chết.” Cố Trường Sinh nhìn ông ta một cái, cũng không lo lắng vì lực lượng của ông ta.
Phốc!
Sau một khắc, kiếm gỗ đen như mực bỗng nhiên bộc phát sát khí ngập trời, có thể thấy được dòng sông đen như mực hiển hiện.
Giết chóc chi hà, từ sát lục chi đạo diễn hóa mà thành.
Con sông này cuộn tất cả lên, lập tức bao phủ thủ chưởng kia, có huyết sắc tràn ra, sau đó là tiếng kêu rên.
Kiếm gỗ nở rộ tiên quang màu đên, lập tức xuyên tới, đâm lên khuôn mặt vị Chân Tiên kia, đính chặt trên đó.
Phía trên nhiễm vết máu đen nhánh, thuộc về thời đại rất cổ lão.
Trong nháy mắt, khuôn mặt ông ta bắt đầu vặn vẹo, tỏa ra khói đen, nửa bên đầu lập tức bị hóa đi.
Sát lục chi đạo còn đang lan tràn, giống như bị nguyền rủa, xuất hiện một màn rất đáng sợ, toàn thân ông ta cũng đang bốc lên khói đen.
“Cứu ta!”
Vị Chân Tiên này hô lớn, huy quang bừng bừng, kết quả lại khó có thể bức chuôi kiếm gỗ màu đen kia ra, đang kêu thảm, rất thống khổ và hoảng sợ.
Tuyệt đối không ngờ chuôi kiếm gỗ này lại quỷ dị, khó chơi như vậy, như giòi trong xương.
Ông ta không ngừng tan rã, sắp tan biến.
“Cái gì! ?”
“Hung vật nhiễm máu của Tiên Vương.”
“Hơn nữa còn là bí bảo không cần thao túng? Lại có thể bộc phát thần uy như thế?”
Thấy cảnh này, trong lòng mấy vị Chân Tiên còn lại đang muốn tiếp cận Cố Trường Sinh cả kinh, da đầu run lên, rất sợ hãi.
Chỉ một cái bí bảo, đã có thể đánh trọng thương một vị Chân Tiên, thậm chí là đánh giết.
Hơn nữa, vẻ mặt Cố Trường Sinh rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý chuyện này.
Rốt cuộc tên gia hỏa này có lai lịch gì?
Đào Hoa bà bà lắc đầu, dáng vẻ sớm đã dự liệu, “Trên người tên gia hỏa này có không ít thứ tốt, chư vị Đạo huynh không nên khinh thường, cùng nhau xuất thủ trấn sát hắn trước đi.”
“Tốt!”
“Theo lời Đào Hoa bà bà đi!”
“Trước diệt người này, lại đoạt đạo quả.”
Nghe vậy đám người cũng không tiếp tục do dự, thấy vị Chân Tiên vừa rồi bị thiệt lớn, cũng thận trọng lên, có thể đi đến một bước này, không ai là kẻ yếu, tâm tư viễn siêu cùng thế hệ.
Sáu vị Chân Tiên xuất thủ, tu vi yếu nhất cũng là Chân Tiên hậu kỳ, Chân Tiên đỉnh cao cũng có hai vị, thậm chí có một vị bán Tiên Vương.
Oanh!
Hỗn độn quang ngút trời, khí tức Chân Tiên ngập trời, đánh vô số sao trời ở thiên ngoại rơi xuống!
Loại ba động này vô cùng kinh khủng, quét sạch Tô Huyên Châu, thậm chí còn khuếch tán ra các châu còn lại, sinh linh không biết còn tưởng rằng Tô Huyên Vương thức tỉnh, run rẩy dưới khí cơ này, không nhịn được thần phục.
Trên bầu trời, ánh sáng vô lượng bộc phát, sáu vị Chân Tiên như sáu vòng mặt trời, sáng láng chói mắt, quang hoa chói lọi, cùng nhau xuất thủ với một tên hậu bối là Cố Trường Sinh, hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Thậm chí có người còn hóa thành chân thân, to lớn như bầu trời, toàn thân ngũ thải, rất nhiều linh vũ hàn quang lấp lóe, giống như từng đầu chiến mâu, óng ánh lấp lóe quang trạch.
Một cái linh vũ xuyên xuống, thậm chí khiến thiên khung nứt ra khe hở dài vạn dặm, thổi tới hư không vô ngần, có thể hủy diệt tất cả!
Giờ khắc này, trong Cửu U táng thổ, rất nhiều tồn tại đáng sợ thức tỉnh, nhìn về phía này, ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Là những người năm đó xâm nhập Tô Huyên Châu, vậy mà không chết?”
“Xem ra Tô Huyên Vương thật sự đã xảy ra vấn đề lớn, vậy mà không có bất kì động tĩnh gì.”
“Bây giờ bọn họ lại cùng ra tay với một tên tiểu bối?”
Đồng thời ở chỗ sâu các nơi, có Tiên Vương ngồi xếp bằng trong hư không vô ngần, ánh mắt yếu ớt, lạnh lùng nhìn tất cả, cũng không có dự định khởi hành.
“Nếu Tô Huyên Vương vẫn lạc như thế, vậy thì quá coi thường nàng rồi.”
“Tiên Vương đạo quả, lại dễ hái như vậy sao?”
Bạch Cốt Châu, Thủy Tổ Đồ gia xuất hiện ở trên không, nhìn thấy tất cả, tê cả da đầu nói, “Không muốn sống nữa sao, dám ra tay với vị này, nếu để gia tộc kia biết được, trừ phi tồn tại vô thượng tại chỗ sâu trong táng thổ khôi phục, nếu không không ai có thể ngăn cản.”
Ông ta cũng là tồn tại cấp bậc Chân Tiên, xem như một trong số ít sinh linh biết được gia tộc kia khủng bố thế nào, nhưng lúc này, ông ta cũng không nhịn được phát run, hãi hùng khiếp vía.
Vô số sinh linh nhìn ra xa, nhìn thấy một màn rung động này, mặc dù cách rất xa xôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại khí tức kinh khủng kia.
“Tê!”
“Nếu ta không nhìn lầm, hẳn là tên Nhân tộc trẻ tuổi đến từ ngoại giới kia.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một mình hắn giao thủ với sáu vị Chân Tiên sao?” Đám sinh linh Liệt Thiên cổ thú đám ngẩng đầu, trừng to mắt, miệng há lớn, trong mắt đều là rung động và không thể tin được.
Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy thân ảnh của Cố Trường Sinh, rất quen thuộc với hắn, bây giờ lại bị sáu vị Chân Tiên vây công.
Một màn này khiến toàn thân bọn họ phát lạnh, linh hồn cũng rung động.
Không thể tìm ra tung tích Chân Tiên, mỗi một gia tộc cổ lão đều có lão tổ chí cường, tối đa cũng chỉ là cảnh giới này mà thôi.
Mà bây giờ, sáu vị Chân Tiên lại đồng thời ra tay với một người thanh niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế công ngập trời đánh tới, Chân Tiên cũng phải ôm hận vẫn lạc, khó mà địch nổi.
Giờ khắc này, toàn thân Cố Trường Sinh sôi trào hỗn độn khí, chỗ mi tâm và trên đỉnh đầu sáng chói, huyết khí ngút trời, tiên vụ quấn quanh, huyền hoàng chìm nổi, quang mang chói lọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận