Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 714 - Trái tim của Tô Huyên, trùng luyện phối hợp Tiên Khí, một lỗ đen Hồng Mông

Thực lực Chuẩn Tiên Đế ở trong trận đại tế vạn cổ này chỉ miễn cưỡng đủ tư cách làm quân cờ.
Mang theo suy nghĩ đó, Cố Trường Sinh lại lên đường, lần này hắn rời đi vạn năm, ở trong từng mảnh vũ trụ tìm kiếm vị trí Tô Huyên.
Việc này rất khó khăn, chẳng khác nào tìm kiếm dưới biển, đặc biệt là mất hết tọa độ không gian và dấu ấn.
Nhưng may mà hắn còn có được Tiên Vương Đạo Quả của Tô Huyên lúc đó.
Giữa hai người luôn luôn tồn tại liên hệ.
Hỗn Độn mênh mông đan vào trong mảnh vũ trụ này, đây là thời không sớm chôn diệt trước vạn cổ, dù là Chuẩn Tiên Đế ở đây cũng không tìm được bất cứ không gian tiết điểm.
Bởi vì tất cả dấu vết cùng hơi thở tại đây đều bị thiên địa xóa đi.
Giống như là một giọt nước hòa vào đại dương, đập vào tầm mắt đều là nước biển, tuy rằng không đến mức bị nhấn chìm chết, nhưng muốn tìm được phương hướng trong chỗ này là việc không thể nào hoàn thành.
Tô Huyên thân là Chuẩn Tiên Đế, khó chết khó diệt, nhưng vẫn cảm thụ được dày đặc mệt mỏi.
Từ tâm thần đến pháp lực, đều có một loại cảm giác mệt mỏi.
Hơn tám mươi vạn năm, mỗi ngày trôi qua trong tìm kiếm, vòng đi vòng lại, chưa từng dừng lại.
Thọ nguyên của Chuẩn Tiên Đế có cuối không?
Điều này thì không ai biết.
Nhưng Tô Huyên vẫn cảm thụ được năm tháng xâm thực, cơ thể dường như muốn già đi mấy vạn năm, cả người cảm thấy nặng nề sắp chết, bị một vầng sáng che đậy.
Đây là điểm đáng sợ của trục xuất, khiến một người bị cảm giác kiệt quệ vì tìm kiếm và lạc đường hành hạ.
Tâm cảnh kiên cường dẻo dai cỡ nào cũng sẽ bị mài nhẵn góc cạnh.
"Ta thân là Chuẩn Tiên Đế, sao có thể lạc đường ở đây?"
"Ta còn muốn đi cứu tên kia.”
Nhưng mà giống như một giọt nước rơi vào đại dương, sức mạnh đối kháng này quá nhỏ bé, bốn phía có nhiều vũ trụ cổ tàn phá chuyển động.
Mênh mông vô cùng tận, thậm chí không biết ở thời đại nào.
Bỗng nhiên.
Răng rắc!
Một lôi điện kinh thế đánh xuống, kèm theo ánh sáng chói mắt nhất.
“Có người đang cứng rắn xông nơi này, là ai... "
Cùng lúc đó, Tô Huyên hơi giật mình, mở to con mắt như đá quý màu đen láy.
Mảng lớn vũ trụ bị người đánh thủng, sông dài thời gian dâng lên, lực lượng thời gian bay tán loạn.
Nơi này giống như trở thành giấy rách, thoáng chốc bị xé rách.
Giây phút này, Tô Huyên cảm thụ được hơi thở quen thuộc, cùng với tọa độ thời không đã phủ bụi ký ức.
Có người đến tìm nàng.
Răng rắc!
Một đợt lôi điện kinh thế vĩnh hằng đánh xuống, cùng với ánh sáng chói mắt nhất.
Trong Hỗn Độn mênh mông phương xa có một bóng dáng hiện ra, bước tới gần, áo trắng phất phơ, không dính bụi trần.
Ánh mắt thâm thúy mà siêu nhiên, có một loại khí phách vô địch, cũng có phong thái cái thế.
Giơ tay nhấc chân như muốn đè sập thiên địa, tư thái tuyệt đại vô thượng, nhìn xuống sông dài vạn cổ.
Một bước một kỷ nguyên, nhiều vũ trụ thành bột mịn.
Hắn đang nhanh chóng đến gần!
"Làm sao có thể... "
Tô Huyên xoe tròn mắt, cảm thấy cảnh này quá khó tin, cũng quá rung động.
Nàng có chút hoài nghi có phải là chính mình xuất hiện ảo giác.
Người luôn nhớ nhung, người nàng muốn cứu nhất lúc này thế nhưng đến tìm nàng?
Dù thân là Chuẩn Tiên Đế, đầu óc Tô Huyên còn đang ù đặc, ngây ra giây lát.
“Hắn đến đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tô Huyên không kiềm được sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình bị đày rất xa, đã trải qua nghìn vạn kỷ nguyên rồi sao?
Nhưng rất nhanh, những nghi hoặc biến mất, chỉ còn hân hoan cùng vui vẻ.
Thường ngày nàng thích che giấu cảm xúc, nhưng giờ phút này đuôi chân mày hiện rõ vui sướng bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt lạnh lùng mà tinh xảo lộ ra một chút ghét bỏ, mở miệng hỏi:
“Sao ngươi có thể đến đây?”
Cố Trường Sinh tùy tay mở ra một đường hầm thời không, ổn cố đường hầm, tránh cho nơi đây lát sẽ sụp xuống.
Nếu không thì hai người có lẽ bị lạc đường ở đây.
Nghe câu đó, Cố Trường Sinh mới cẩn thận quan sát Tô Huyên, phát hiện nàng còn lành lặn, chẳng qua tâm thần có chút mệt mỏi.
Hắn thầm thở phào.
"Xem ra ta đến nhầm chỗ, không ngờ bây giờ nàng còn hoạt bát như vậy ở đây.”
“Biết trước thì đã không đến."
Cố Trường Sinh lộ ra ý cười, nói móc vài câu, hắn biết tính tình của Tô Huyên hơi không được tự nhiên.
Rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng ngoài miệng cứ ra vẻ ghét bỏ, không chịu lùi một bước.
"Ngươi không đến, ta cũng có biện pháp rời đi. Cùng là Chuẩn Tiên Đế, ngươi đừng khinh thường người.”
Tô Huyên hừ khẽ một tiếng, ngoài miệng vẫn là không chịu thua.
"Được rồi, biết nàng lợi hại, có thể rời khỏi nơi này, hiện tại cùng ta trở về đi."
Cố Trường Sinh cười cười.
Hắn biết rõ đầu đuôi sự việc.
Ngày xưa Tô Huyên cho rằng hắn gặp Dị Vực ám hại, dù liều mất mạng cũng quyết một người giết hướng Dị Vực.
Trong lòng Cố Trường Sinh có chút cảm động, bởi vậy lười cãi cọ với nàng.
"Mấy năm nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ngươi hiện tại cũng đi tới một bước này...” Tô Huyên vẫn không kiềm được hỏi, có chút nghi hoặc.
Đặc biệt là thực lực của Cố Trường Sinh, khiến nàng rất ngoài ý muốn.
Tuy rằng mấy chục vạn năm trước hắn đã rất cường đại, có thể đánh với Tiên Vương trùm.
Nhưng so với Chuẩn Tiên Đế thì còn kém rất xa.
Dù không phát sinh ngoài ý muốn nhưng cũng không phát huy bao nhiêu tác dụng trong trận chiến ấy.
“Trên đường đi ta sẽ nói tỉ mỉ cho nàng.” Cố Trường Sinh nói, ôm eo nhỏ của nàng.
Sau đó bước ra một bước, đường hầm không gian sụp xuống vỡ nát, bóng dáng của hai người biến mất trong mảnh không gian này.
Cách chỗ bọn họ ở một khoảng khá xa.
Trên đường, Cố Trường Sinh nói vài việc đã phát sinh trong mấy năm nay cho Tô Huyên nghe.
Tuy Tô Huyên không quan tâm người nào khác ngoài Cố Trường Sinh, nhưng khi nghe Tiên Vực bị đánh chìm thì vẫn thấy lòng chùng xuống.
Đặc biệt là nhiều người quen của Cố Trường Sinh đều vùi thây trong trận chiến này, trái tim của Tô Huyên cũng đau nhói theo, rất khó chịu.
Tô Huyên không biết nên an ủi Cố Trường Sinh như thế nào.
Đành phải lặng lẽ nắm chặt tay của hắn, yên lặng dựa vào trong ngực của hắn, rất hiếm thấy lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn yên lặng.
Hắn có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của Tô Huyên.
Cuối cùng, trong một mảnh không gian tiền sử bị vô tận Hỗn Độn tràn ngập, Cố Trường Sinh cảm giác được chỗ của Tô Huyên.
Nàng bị mấy Chuẩn Tiên Đế Dị Vực hợp sức trục xuất vào một mảnh thời không hỗn loạn trước vạn cổ, luôn tìm cách quay về tọa độ đương thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận