Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 785 - Hồn này hồn này quy lai hề, không thấy cố nhân về

Bọn họ thủ hộ thiên địa, sơn hải còn đó, nhưng người xưa đã mất.
Thủ hộ như vậy còn có mục đích và ý nghĩa không? Cuối cùng chỉ để lại bi thương và tiếc nuối, cùng những cảm xúc này dần già đi, chẳng thèm nghĩ nữa.
"Cho nên đây mới là mục đích siêu thoát của ta, thiên địa lấy chúng sinh làm chất dinh dưỡng, thiên địa là lồng giam, phải mở ra lồng giam này thì mới bước ra ngoài được, nơi đó mới là chân chính vĩnh hằng bất diệt."
Cố Trường Sinh rất nhanh tỉnh táo lại khỏi những cảm xúc này, đạo tâm của hắn vô cùng cứng cỏi, không ai có thể dao động.
Dù vết xe đổ của đám Tiên Đế Hắc Ám bày ra đó cũng không thể làm đạo tâm của Cố Trường Sinh thay đổi chút nào.
Ầm ầm ầm!
Giây phút này, uy của Tiên Đế cái thế bộc phát, như biển sao dâng lên, tất cả vũ trụ cùng thế giới đều run rẩy.
"Ngươi muốn ngăn cản chúng ta, kiếp này ngươi là Thiên Đế? Nhưng chúng ta cũng từng là Thiên Đế.”
Có Tiên Đế Hắc Ám lên tiếng, vừa nói vừa tỏa ánh sáng Thiên Đế chói lòa.
Đó là đến từ thế giới vô cùng cổ xưa, trong quá khứ, hắn cũng có công tích to lớn cho thiên địa chúng sinh.
Mục đích khi nói ra câu này là khiến Cố Trường Sinh biết, một đời này hắn tuy là Thiên Đế nhưng vẫn không thể ngăn lại đợt hạo kiếp cuối cùng này.
Cộp cộp cộp!
Dứt lời, cùng với tiếng bước chân khiến người tim đập nhanh, tuyệt vọng, một đám đại thế giới sụp đổ, quy tắc trật tự tan vỡ.
Trừ Tiên Vực ra, tất cả vũ trụ đều vỡ ra, giống như không chịu nổi tiếng bước chân khủng bố quay về.
Đây không chỉ riêng là một vị Tiên Đế Hắc Ám từ chiến trường Tiên Đế xa xôi trở về, mà là mấy vị, có càng nhiều bóng dáng đạp phá mỗi một thời không, đi ra từ sông dài thời gian đã sớm biến mất.
Bọn họ khoác tiên y đủ màu, mặc các loại bảo giáp, Đế Quang chói mắt ánh chiếu chư thiên, nhưng bọn họ ở trong hắc ám, sương mù đen dày đặc quấn quanh người, đậm đặc mà đáng sợ, có thể dễ dàng nhấn chìm tất cả sinh linh.
Tiếng bước chân từ mỗi một thời không truyền đến, cuối cùng rơi xuống thiên địa, tám phương run rẩy dữ dội, sông dài thời gian đều nổ tung, trở thành vô số mảnh vụn thời gian.
Đây là một đám Tiên Đế trở về.
Từ xưa Đế không thấy Đế, nhưng mà ngày này hội tụ Tiên Đế từ khi thiên địa này sinh ra tới nay, từ năm tháng vô tận tới nay.
"Ngày này cuối cùng vẫn đến sao?”
Có tiếng thì thào khe khẽ quanh quẩn, trong đại dương sớm khô cạn, mỗi hòn đá đều tựa như vũ trụ rải rác, nhưng trong đó vang tiếng bước chân.
Ánh sáng vỡ nát đang tụ lại, cuối cùng hiển hóa ra một bóng dáng mơ hồ, bao gồm khuôn mặt đều là mơ hồ, giống như không tồn tại trong mảnh thiên địa này, càng giống như nhân vật sớm trở về, bị thiên địa và nguyện lực của chúng sinh gọi về, lại tái hiện ở thiên địa.
Càng giống như Anh Linh đã từng thủ hộ mảnh thiên địa này.
Anh Linh cấp bậc Tiên Đế.
Tồn tại giống như vậy không chỉ có một vị, còn có càng lúc càng nhiều Tiên Đế đã ngủ say bị đánh thức từ sâu trong chiến trường này.
Bọn họ hoặc là trạng thái không đúng, hoặc là ý thức mơ hồ, hoặc là chỉ còn lại bản năng, nhưng mà vẫn đi ra, ngưng tụ ra hơi thở chí cao, hóa thành hạt màu vàng lơ lửng trong hư không, có được lực lượng vượt qua vô thượng.
"Hồn hề hồn hề trở về hề... "
"Đại chiến khởi hề thiên địa vỡ... "
Trong thiên địa, không biết khi nào vang lên tiếng ngâm nga ca dao cổ xưa xa lạ, mang theo bi thương, mang theo tiếc nuối, càng mang theo ai oán vạn cổ khó tan.
Không ai biết là ai ngâm ca dao, cũng không biết ca dao này đến từ đâu.
Trong thiên địa, vũ trụ sụp đổ, thế giới hóa thành mảnh nhỏ bột mịn, bị gió lốc màu đen thổi bay đi hắc ám không biết tận cùng.
Vô số sinh linh cùng tu sĩ vào giây phút này cảm thụ được dày đặc ai.
Dường như là thiên địa dựng dục bọn họ đang phát ra gào thét, giây phút này, đóa Luân Hồi Chi Hoa thứ chín đã thúc đẩy đến cuối cùng tận cùng, tiếng rít khủng bố giống như thiên địa vỡ đê, tất cả thế giới đều sụp xuống vỡ nát.
Tiên Đế Hắc Ám cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xuống tất cả điều này, đứng ở cuối thiên địa từ xa nhìn Tiên Vực còn sót lại duy nhất.
Đúng vậy, trừ Tiên Vực ra, chư thiên vạn giới đã hóa thành tro tàn.
Vô số tu sĩ cùng sinh linh tuôn vào Tiên Vực, tìm kiếm che chở, biết trong Tiên Vực có Thiên Đế trấn giữ, có lẽ chỉ có Thiên Đế ra tay, hắn mới có thể ngăn cản tất cả điều này.
Tận cùng Dị Vực đã sớm tan vỡ, vật chất hắc ám như thủy triều dâng lên, giống như biển sao mênh mông lênh đênh, vô số ngôi sao tùy theo nhịp thở trong đó hóa thành bột mịn.
Tiên Đế Dị Vực từng ngủ say trong chỗ này cũng thức tỉnh, ánh mắt xuyên qua từng mảnh vũ trụ cổ vỡ nát nhìn ra ngoài Tiên Vực.
Tiên Đế này khẽ nói:
“Cơ hội siêu thoát, đây là con đường mà ngày xưa vị kia lựa chọn? Có lẽ hắn đã nghĩ đến tất cả, kết quả cuối cùng chỉ là một đợt chúng sinh điêu tàn sao?"
Hắn từng bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu lành lặn.
Nhưng hắn không nhúc nhích, bởi vì thân là Tiên, từ lâu đã biết trước ngày này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận