Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 717 - Tín niệm của Tiên Đình, kinh văn trong huyết mạch Tiên Đế, đại quân hắc ám buông xuống

Pháp thân tín ngưỡng của Cố Trường Sinh ngồi ngay ngắn trong đó, nhìn xuống thiên hạ thương sinh.
Tô Huyên khó hiểu, hỏi lý do Cố Trường Sinh muốn ra tay ngăn cản.
"Quá khứ không thể nghịch, đây là đại thế thiên địa, tổng tẩy rửa sắp đến, sóng triều hắc ám ập tới, Tiên Đình khó đứng vững, sẽ chỉ để lại tiếc nuối thôi."
Giây phút này, Cố Trường Sinh khoanh tay đứng phía chân trời, ánh mắt sâu kín nhìn xuống sông dài thời gian vạn cổ, hiểu rõ rất nhiều.
Không phải hắn không dám nhận danh hiệu Tiên Đình.
Nhưng về kết quả, trở thành Tiên Đình chỉ có một người sao?
Trong khoảng thời gian này, ánh sáng Chuẩn Tiên Đế của hắn trở nên chói lòa rực rỡ hơn.
Ầm!
Ngày này, ba nghìn đại đạo cùng nhau run rẩy, cộng hưởng phát ra thần quang chói mắt.
Cố Trường Sinh từ trong cấp bậc này rốt cuộc bước ra ngoài, thành tựu Chuẩn Tiên Đế chân chính, chứ không phải vô hạn tới gần.
Hơi thở và đạo hạnh của hắn trở nên khủng bố hơn trước kia.
Dù là Tô Huyên rất quen thuộc với Cố Trường Sinh cũng nghi hoặc, cảm giác trên người hắn bao phủ sương mù, có khi ngay cả nàng đều không thấy rõ.
Điều này nói lên mỗi cách một ngày đạo hạnh của Cố Trường Sinh lại tăng lên không ngừng.
"Chỉ cần có đủ thời gian, hắn thật sự có thể đi ra khỏi con đường đó, Chuẩn Tiên Đế cũng không phải tận cùng... "
Tô Huyên không thể không thừa nhận, thiên phú của Cố Trường Sinh cũng khiến nàng hâm mộ.
Có thể đi đến Chuẩn Tiên Đế thì không có ai là sở hữu thiên phú kém, đều là một trong những người vạn cổ khó tìm.
Nhưng Cố Trường Sinh từng bước một vượt mặt nàng.
Cố Trường Sinh từ khoanh chân bất chợt đứng lên, nhíu chặt chân mày, nói với Tô Huyên:
“Trong huyết mạch của ta có kinh văn cấp Tiên Đế, đến cảnh giới hiện giờ sẽ tự động hiển hóa ra.”
“Kinh văn cấp Tiên Đế...” Tô Huyên giật nảy mình.
Cố Trường Sinh hơi hiểu tại sao Cố gia sẽ cường đại như vậy, chỉ riêng truyền thừa huyết mạch đã cường đại đến mức khó tin.
Kinh văn cấp Tiên Đế, trên đời không ai có được.
Chuẩn Tiên Đế đều sẽ điên cuồng.
Nhưng trước kia không có người đề cập đến.
Đương nhiên, kinh văn cấp Tiên Đế không thể trợ giúp tu sĩ chạy thẳng đến cấp độ Tiên Đế, nó chỉ là cảm ngộ và kinh nghiệm tu luyện mà Tiên Đế để lại.
Nhưng mà lại càng quý giá.
Đi đến bước Chuẩn Tiên Đế, ai sẽ cam nguyện buông bỏ đường và pháp của chính mình, đi đường của người khác?
Trừ phi không có đường để đi, đã đến tình trạng tuyệt vọng.
Hơn nữa thủy tổ Cố gia hẳn là rõ ràng điểm này, mới để lại cảm ngộ cùng kinh nghiệm, không để lại pháp của mình.
“Đây là kinh nghiệm tu luyện của một vị Tiên Đế.”
Cố Trường Sinh nhắm mắt thể hội bộ kinh văn thần bí mênh mông này.
Từng chữ đều ẩn chứa áo nghĩa vô thượng, như có thể diễn biến chư thiên vạn giới.
Một chữ là có thể khai thiên tích địa, tan biến thiên hạ.
Cố Trường Sinh cũng cảm nhận được Đế là gì.
Giơ tay toát ra thế sắc bén là xé rách vạn cổ chư thiên, uy năng cực kỳ cường đại.
Vạn vật sống, diệt, hưng, suy vì thế.
Nó phủ lên sông dài năm tháng, mênh mông khó lường!
Chư thiên mở mang, chư giới diệt vong.
Cảnh thiên địa khép mở, Càn Khôn tan vỡ giống như bọt sóng trong biển cả.
Vô cùng vô tận, sóng xô sóng tan, quá mênh mông, cho người cảm giác khó lường không thể tả.
Uy lực của nó chí cao vô thượng, trước giờ chưa từng có, chân chính ảnh hưởng đến vạn vật, ảnh hưởng đến vạn linh, ảnh hưởng đến vạn giới.
"Đây mới là Đế thật sự, Chuẩn Tiên Đế ở trước mắt Đế giống như con kiến trước tiên nhân.”
Cố Trường Sinh không kiềm được thở dài, sau đó thiên kinh văn này cho Tô Huyên.
Trong đó bao gồm cảm ngộ và kinh nghiệm tu luyện của Tiên Đế, rất quan trọng cho việc tu luyện của Tô Huyên.
Tuy là pháp của Cố gia, nhưng xét ra thì Tô Huyên sớm đã là người của Cố gia.
Cố Trường Sinh cảm thấy truyền cho nàng cũng cũng không có gì không ổn.
"Quá đáng sợ, đây mới là Đế sao?" Tô Huyên cũng bị rung động, lần đầu tiên mắt thấy uy của Tiên Đế thật sự.
Cường đại như Chuẩn Tiên Đế mà cảm thụ sự tuyệt vọng như con kiến.
Đạo pháp cái thế, giơ tay tan biến chư thiên.
Điều này hướng dẫn nàng rất nhiều, đường tu luyện đã không nhìn thấy bỗng nhiên có ánh sáng.
Cố Trường Sinh không chút do dự truyền kinh văn quý giá như vậy cho nàng, khiến Tô Huyên rất cảm động.
Dù sao đây chính là kinh văn có thể khiến Chuẩn Tiên Đế khao khát điên cuồng.
Sắc mặt của Tô Huyên hiếm thấy đỏ ửng, hỏi:
“Ngươi tin tưởng ta đến vậy sao?”
Cố Trường Sinh cười nói:
"Chỉ là tu luyện kinh nghiệm thôi, con đường thật sự phải dựa vào chính mình.”
“Huống chi nàng là người của ta, một thiên kinh văn có đáng gì.”
Tô Huyên bỗng nhiên ngước đầu nhìn hắn:
“Lần trước ngươi nói danh phận, khi nào thì thực hiện?”
Trong đôi mắt trong suốt dâng lên cảm xúc khó tả.
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, nắm bàn tay mềm của nàng:
“Chờ tất cả điều này đều kết thúc."
Trong khoảng thời gian này, Diệp Minh Nguyệt tỉnh lại từ trong bế quan, sắp độ Thành Đạo Kiếp.
Cố Trường Sinh mang nàng đi tới một phương vũ trụ cổ, tự mình hộ pháp, quá trình này tự nhiên không có bất cứ vấn đề.
Thậm chí ngay cả lôi kiếp từ trên trời giáng xuống đều chỉ là đánh cho có, uy lực không lớn bao nhiêu, lôi kiếp mức độ cỡ này sẽ không tạo thành uy hiếp cho Diệp Minh Nguyệt.
Thời gian nhoáng một cái trôi qua mấy vạn năm, trừ bên Giới Hải thường có dư ba cuồn cuộn ập đến, các mảnh vũ trụ đều rất yên lặng.
Hết thảy gió êm sóng lặng, các tộc đều dường như yên ổn lại.
Trên Cửu Thiên một mảnh yên tĩnh, không có sinh linh và tu sĩ xuống dưới.
Dường như đã quên quê hương ngày xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận