Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 667 - Dị Vực khiêu chiến, kế sách thâm hiểm, đọ sức cùng thế hệ

Các bóng dáng sừng sững đáng sợ tựa như ma thần, hơi thở kinh khủng dâng lên trong mảnh không gian thần bí này khiến người ta cảm thấy áp lực, thần hồn sắp vỡ tan.
Rất nhiều Tiên Vương của Dị Vực đều hội tụ ở đây, đang thảo luận rất nhiều chuyện, rất kịch liệt, tâm tình không ổn định, mênh mông sôi trào mãnh liệt.
"Trước khi mấy vị vô thượng tới, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, Tiên Vực bên kia có lẽ cũng đang triệu tập vô thượng, chuẩn bị quyết chiến cuối cùng."
Một vị Tiên Vương thành danh đã lâu của Dị Vực chậm rãi nói, hắn đã thành danh hơn vạn kỷ nguyên trước, rất có uy tín trong Dị Vực.
"Lẽ nào chờ Tiên Vực nhảy nhót? Một ngày không san bằng Tiên Vực, lòng ta lại khó chịu thêm một ngày..."
"Nhất là con kiến trước đây dám chạy đến phủ đệ của ta giả danh lừa đảo, ta muốn tự tay bóp chết hắn."
Một vị Tiên Vương khác ngắt lời nói, sắc mặt rất lạnh lẽo, toàn thân bị một tầng u quang bao phủ, mọc vảy màu xanh nhạt, trên đầu có cái sừng rồng rực rỡ, chảy xuôi hơi thở diệt thế đáng sợ.
Hắn là U Long Vương, trong câu nói mang theo sát ý, trăm vạn năm tâm tình chưa từng dao động như vậy.
Nhưng bây giờ khó mà ngăn cản sự phẫn nộ.
Chuyện này là nỗi nhục đời hắn, khiến hắn bị mất hết mặt mũi trước mặt rất nhiều Tiên Vương.
Trước đây, khi nữ nhi và nhân vật tuấn kiệt Hồng Thác Lôi của Hồng Thác Vương Tộc cử hành lễ đính hôn, kết quả chui ra một người trẻ tuổi của Tiên Vực, không chỉ ở trước mặt rất nhiều cường giả Dị Vực ngụy trang thành một vị lão cổ đổng, cuối cùng còn lấy trộm tạo hóa của gốc Thế Giới Thụ khiếm khuyết của hắn
Thậm chí đánh chết hai vị sinh linh của Đế Tộc, khiến Xi Tộc tức giận, suýt chút nữa hắn cũng bị liên lụy.
Tuy lúc đó hắn không có ở bên trong phủ đệ, nhưng chuyện này vẫn nhấc lên một hồi sóng lớn ở Dị Vực, khiến cho hắn bị mọi người giễu cợt.
Thân làm Tiên Vương, sao có thể thờ ơ ngồi nhìn chuyện lớn nhục nhã như vậy xảy ra chứ.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn không tìm được thân phận của người trẻ tuổi Tiên Vực lúc đó.
Điều này khiến cho U Long Vương trong lòng bực bội, tuyên bố ai bắt được người tuổi trẻ Tiên Vực kia sẽ được trọng thưởng!
"Chúng ta chắc chắn sẽ không để cho Tiên Vực đắc ý quá lâu, mặc dù bây giờ chúng ta không cách nào ra tay, nhưng để hậu bối của chúng ta đi khiêu chiến tiêu diệt hậu bối của Tiên Vực cũng là một lựa chọn tốt. Ta nghĩ Tiên Vực chắc chắn sẽ ứng chiến, không dám vứt mặt mũi này."
Một vị Tiên Vương âm thanh lạnh nhạt nói, trên đỉnh đầu có hàng ức vạn ngân hà run rẩy, theo hắn động ý niệm mà phát sinh biến hóa lớn.
Rất hiển nhiên trong lòng hắn đã sớm có tính toán, sẽ không cứ như vậy buông bỏ việc công phạt Tiên Vực.
Cách nói này của hắn trong nháy mắt khiến cho Tiên Vương khác hơi híp mắt, nghĩ tới một vài việc nào đó, lộ ra ý cười.
"Biện pháp này không tệ, vừa lúc tuấn kiệt của tộc ta còn thiếu chút kinh nghiệm chiến đấu, để thiên kiêu Tiên Vực trả giá bằng máu đi."
"Ta cũng đang có ý đó, nếu đám lão gia hỏa của Tiên Vực sợ chết, những người tuổi trẻ kia tuổi nhỏ bồng bột, chắc chắn sẽ không nhịn được, mà đây cũng là một biện pháp tốt để tổn hao nhiều chiến ý của Tiên Vực."
"Tiên Vực đã thói quen thời đại bình yên, thiên kiêu bên bọn họ sao có thể so sánh với thiên kiêu một đường chinh chiến chém giết bên chúng ta chứ!"
Các vị Tiên Vương tranh luận một hồi, đều cảm giác phương pháp này không tệ, Tiên Vực tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Lúc này mà chọn lùi bước, đối với Tiên Vực mà nói, tuyệt đối sẽ dao động quân tâm.
"Quyết định như vậy đi, ta đây sẽ hạ chiến thư với Tiên Vực."
Tiên Vương thành danh lâu năm vừa rồi mở miệng nói, bàn tay to thò vào không gian này, thoáng chốc chộp tới hàng ức vạn ánh sao, hội tụ thành một cây bút rực rỡ vô tận.
Một chữ chiến!
Theo hắn hạ bút xuống, chữ viết này thoáng chốc phá vỡ mảnh không gian này, đái đẩu tiếng gào thét khủng bố, bay về phía Sơn Hải thành ở Tiên Vực.
Đây là lời của Tiên Vương, từng câu từng chữ ẩn chứa uy nghiêm to lớn.
"Tốt, ta đây cũng triệu tập ưu tú trong tộc, nên để bọn họ hiển lộ tài năng trong trận chiến này."
Đám người U Long Vương, Gia Mạc Vương, Hồng Thác Vương mở miệng nói, mỗi người liếc nhau, bàn tay to xé mở mảnh không gian này, phút chốc biến mất.
Đối với Tiên Vương mà nói, dạng so đấu kiểu này thực ra chỉ là trò vặt, so với đại chiến chân chính thì cùng lắm chỉ như trò chơi của con nít thôi.
Nhưng là thủ đoạn tốt có thể đả kích tinh thần của Tiên Vực, cớ sao không làm chứ?
Chữ chiến rực rỡ kia của Dị Vực xé rách vòm trời, chiếu rọi khắp bầu trời Sơn Hải thành, mang theo vô tận quy tắc trật tự Thần Liên, khiến rất nhiều tu sĩ đều rung động, trong lòng rùng mình.
Lúc này, Dị Vực phát ra một chữ chiến, chẳng lẽ định đánh trận đại quyết chiến cuối cùng sao?
Rất nhiều tu sĩ đều bất an, dù sao một khi đại quyết chiến cuối cùng đến, cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với Dị Vực tiến công toàn diện.
Khi đó, Sơn Hải thành rất có thể sẽ bị công phá, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Nhưng rất nhanh, một đám lão cổ đổng hiện ra, quan sát chữ chiến kia, cuối cùng đưa ra kết luận, sắc mặt có chút khó coi.
"Dị Vực có ý định để sinh linh chưa bước vào Tiên Vương cảnh so đấu chém giết với chúng ta, đây là thư khiêu chiến được gửi đi."
Một vị lão cổ đổng của Cổ Đế Miếu nói, vẻ mặt rất trầm trọng.
"Dị Vực muốn cho chúng ta biết, cho dù sinh linh chưa bước vào Bất Hủ thì vẫn có thể áp chế chúng ta sao?"
Trong nháy mắt, rất nhiều người phản ứng lại, rất tức giận, dù sao đây là thể hiện sự khinh miệt và coi thường một cách trắng trợn.
Đương nhiên, rất nhiều người cũng rõ ràng, đây chỉ đơn giản là Dị Vực khiêu khích, xem Tiên Vực lựa chọn ra sao.
Nếu như không trả lời, vậy thì Tiên Vực chắc chắn sẽ bị giảm sĩ khí, tất cả mọi người sẽ bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận