Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 762 - Manh mối Đại Hắc Thủ, mênh mông, Đại Trụ Cung đến (2)

Tồn tại Tiên Đế càng khó tìm, đã không tồn tại ở thời không này, căn bản không thôi diễn ra vị trí chính xác được, chỉ có theo nhân quả mà họ để lại tra xét ra vị trí.
Đối với Tiên Đế thì lực lượng của nhân quả cũng kỳ dị, căn bản không có chuyện không dính nhân quả, chỉ cần giết người, hoặc là làm chuyện gì đó dẫn phát một ít biến hóa thì đều sẽ xảy ra chuyện khác.
Trong chuyện này tạo thành dấu vết ở trong mắt Cố Trường Sinh là nhân quả.
Cho nên, hắn dùng nhân quả để lại trong những vũ trụ tàn phá này để xác định vị trí của Đại Hắc Thủ trong bóng tối, sông dài thời gian chảy đến bất kỳ góc nào, hiện giờ Tiên Vực đã khó mà phủ lên, cho nên Đại Hắc Thủ muốn hiến tế chúng sinh thì phải tìm cách khác.
Cố Trường Sinh cho rằng chỉ có một biện pháp, đó là vượt qua thời không, đi hướng kỷ nguyên và vạn cổ trước khi chúng biến mất, sửa lại tất cả thiên địa, hoặc là đến lúc ấy thì dọn dẹp, hiến tế hết thảy.
Việc này không khó với Tiên Đế, sông dài thời gian ở trong tay bọn họ giống như đồ chơi, có thể dễ dàng chạm vào, thay đổi. Nếu gặp Tiên Đế bất chấp tất cả hậu quả, hắn có thể trong nháy mắt sửa hết thảy thiên địa, tái diễn Hỗn Độn.
Cho nên Cố Trường Sinh suy đoán, Đại Hắc Thủ trong bóng tối không tồn tại trong thời không hiện nay.
"Manh mối có lẽ ở trong Thương Mang.”
Oong!
Theo sau, hắn bước ra một bước, rời khỏi nơi này, đến bên dưới Giới Hải, bọt sóng dâng trào mãnh liệt, thế giới vô cùng vô tận vận chuyển lực lượng, bây giờ dưới sức mạnh của Cố Trường Sinh, tất cả trở nên im lặng, trở nên một mảnh bình tĩnh.
Từng phương đại giới cổ xưa vận chuyển trong đó, phát ra tiếng động ầm vang, nhưng Cố Trường Sinh cảm giác những thế giới ở bên trong đã không có sinh cơ, chỉ có một mảnh tĩnh mịch cùng lạnh như băng.
Điều này đúng như Cố Trường Sinh đoán, sóng triều hắc ám lúc trước ập đến Tiên Vực đã nuốt sống tất cả thế giới, trừ Tiên Vực ra, bao gồm sinh linh hắc ám hiện giờ đã không còn dấu vết.
Đại thế hùng hồn này giờ đây khô cạn.
“Sự tồn tại của Giới Hải là phân chia khu vực ra hai bên một âm một dương, Giới Hải là dương, mảnh thiên địa kia là âm, cùng có âm dương mới có thể giữ hòa bình.”
Cố Trường Sinh thầm hiểu ra phương thiên địa này, dù sao hắn xem như chân chính Tiên Vực Chi Chủ, nội vũ trụ diễn hóa ra chư thiên vạn vực, thành đại thế giới chí cao thật sự.
Sau đó, hắn xoay người đi vào Thương Mang, Cố Trường Sinh từ theo tương lai đến đây, nhiều quy tắc hỗn loạn tràn ngập bốn phía, cảnh tượng lộn xộn.
Trong Thương Mang không có sinh cơ, cũng không có linh khí, thậm chí hơi thở ở đây cực kỳ tạp.
Tiên Vương khó vượt Giới Hải.
Nhưng trong Thương Mang, chỉ có Tiên Vương mới có thể tùy ý đi lại.
Cố Trường Sinh cảm thụ được hơi thở quen thuộc trong chỗ này, đó là mảnh không gian lúc hắn đè chết ý thức Thiên Đạo, hiện giờ hắn cho rằng, cái gọi là Thương Mang có lẽ đúng là vị tồn tại không thể nói kia sau khi chết giữ lại một hơi tinh khí biến ra nó.
Chẳng qua trong hơi tinh khí này ẩn chứa sinh khí cùng tử khí, cũng có vết thương khủng bố mà đối thủ gây ra cho y.
“Sau khi trước vạn cổ trải qua tan biến, sinh linh sống sót mang theo tộc nhân di chuyển vào Thương Mang, bởi vì nơi này là nơi duy nhất cho bọn họ sống sót.”
Chỉ trong một ý niệm, Cố Trường Sinh bắt giữ đến rất nhiều hình ảnh, trong thiên địa từng phát sinh sự tình gì thì bây giờ hắn đều có thể nhìn thấy.
Mặc kệ là sự tình mơ hồ, xa xôi cỡ nào.
Thái Hư Thần Tộc là chủng tộc trong Thương Mang, bên trong Thương Mang có một tòa Đại Trụ Cung trôi nổi, có thể xua đuổi sinh linh ở đây, Thái Hư Thần Tộc ngày xưa bị nó xua đuổi.
Hiện giờ, tùy theo Cố Trường Sinh trong lòng có cảm ứng, hai chữ tự nổi lên trên mu bàn tay của hắn.
Đại Trụ!
Chữ này giống như ẩn chứa lực lượng vượt qua xưa và nay, với thực lực hiện giờ của Cố Trường Sinh cũng khó mà phân biệt ra nó là tồn tại như thế nào.
“Chắc có liên quan vị thần không thể nói, hoặc nên nói là đạo phía sau hắn?”
Cố Trường Sinh trong lòng có suy đoán, bước trong Thương Mang, đại thế thiên địa ầm ầm chủ động tránh lui.
Ánh mắt của hắn quét qua, vạn đạo lui tan, trông thấy nhiều thế giới cổ xưa giấu trong Thương Mang, hơi thở tang thương mà hùng hậu.
Đây là thế giới do tồn tại Chuẩn Tiên Đế một mình mở mang ra, sáng tạo vì tộc nhân của mình.
Cố Trường Sinh tâm niệm quét ngang, nháy mắt hiểu rõ sự tồn tại của những thế giới kia.
Giây sau, mấy vị Chuẩn Tiên Đế cùng nhau bừng tỉnh, thay đổi sắc mặt, cảm giác hơi thở này, bước ra một bước, đi tới trước mặt Cố Trường Sinh.
Bọn họ kính cẩn nói:
“Chúng ta chào Thiên Đế.”
Thân là Chuẩn Tiên Đế, nhưng đối diện Thiên Đế vô thượng như Cố Trường Sinh cũng phải kính sợ, phát ra sự tôn kính từ tận đáy lòng.
Mặc kệ là đại công tích hay thực lực đều xứng đáng khiến bọn họ đối đãi như vậy.
Ngay lúc này, ba tồn tại hơi thở mạnh còn hơn Chuẩn Tiên Đế xuất hiện, toàn thân bao phủ sương mù Hỗn Độn, mảnh nhỏ thời không tràn ngập, hai nam một nữ xuất hiện ở trước mặt Cố Trường Sinh.
“Chào Thiên Đế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận