Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 670 - Dự định câu cá lớn, ngoài biên ải đánh luân phiên, Dị Vực ba mươi người

Nghe tin tức Dị Vực lần nữa phủ xuống, Cố Trường Sinh ngay phút đầu tiên rời khởi phủ đệ, đi hội tụ với cường giả các tộc, phải chuẩn bị ứng chiến.
Mặc dù hắn chỉ là Chân Tiên cảnh, nhưng thực lực chân chính lại có thể so với Tiên Vương trùm.
Về điểm này, ngay cả đám người Hôi Lão cũng không biết rõ.
Càng đừng nói tới mọi người ở trong Sơn Hải thành.
Cho nên, Cố Trường Sinh cũng không quá để ý đến kết quả của trận chiến này.
Hắn thuần túy là muốn nhờ vào đó câu cá lớn, chờ nhiều Tiên Vương của Dị Vực hiện thân, tiêu diệt một thể.
"Đến lúc đó, nàng chỉ cần chú ý Chuẩn Tiên Đế bên Dị Vực hiện thân, phòng ngừa họ ra tay quấy rầy là được."
Có điều, khi rời đi, Cố Trường Sinh nói với Tô Huyên đang ẩn nấp trong hư không.
"Ta biết rồi."
Tô Huyên gật đầu, lần này ngược lại không tranh luận với Cố Trường Sinh, biết rằng chuyện này rất quan trọng đối với Tiên Vực.
Cùng lúc đó, một bên khác.
Ầm bùm bùm!
Quy tắc thiên địa va chạm, phát ra âm thanh rung chuyển kịch liệt!
Đại quân Dị Vực lần nữa phủ xuống, xuất hiện ở ngoài biên ải, rầm rộ đông đúc, che khuất cả bầu trời!
Thiên Uyên khủng bố vắt ngang ngoài biên ải, dường như vĩnh viễn không thấy giới hạn.
Mây đen dày đặc vô cùng tận che khuất bầu trời, bao phủ bốn phương tám hướng.
Trong vực sâu màu đen, đứng sừng sững rất nhiều ma ảnh khủng bố, vô cùng khổng lồ, hơi thở cực kỳ kinh người, đè ép tất cả mọi người hô hấp khó khăn.
Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là siêu cấp cao thủ của Dị Vực, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến cho người ta cảm thấy áp lực không gì sánh nổi, tâm thần run rẩy.
Bọn họ rất lạnh nhạt, bị sương mù đen dày đặc của Dị vực bao phủ, trong con ngươi lộ ra lạnh lẽo và khinh thường, dường như không muốn nói cái gì.
"Đã hứa so đấu rồi mà? Sao không thấy tu sĩ của Tiên Vực đến, chẳng lẽ sợ rồi? Nếu sợ, vì sao lại tiếp chiến thư?"
Một bóng dáng khủng bố trong đó chậm rãi mở miệng nói, âm thanh không cao, rất bình thản và hờ hững, dường như không quá quan tâm trận chiến này.
Một đám lão binh ngoài biên ải, phụ trách trấn thủ ở chỗ này, tuy hiện giờ tâm thần run rẩy, nhưng vẫn duy trì tôn nghiêm, không lộ ra chút sợ hãi nào, quát to:
"Cao thủ Tiên Vực đang đến đây, trận chiến này có gì phải sợ chứ? Tiên Vực ta không thiếu loại người nhiệt huyết!"
"A, ngu dại vô tình, chẳng qua lấy nhiệt huyết để làm cái cơ mà thôi, giữa Chân Long và con kiến thì làm sao có thể địa vị ngang nhau, lẽ nào các ngươi vẫn tưởng rằng trận chiến này sẽ có cơ hội sao?"
"Năm đó trong mảnh đất này đã chôn cất rất nhiều tổ tiên của các ngươi, đều là bị chúng ta tự tay chém giết, ném xác chết ở chỗ này, hiện giờ các ngươi muốn đi theo bọn họ rồi à?"
Sinh linh Dị Vực cười lạnh nói, âm thanh không chút gợn sóng, nhưng chính vì nguyên nhân như thế lại khiến người ta cảm thấy chênh lệch thật lớn.
Thực lực của cường giả giữa Tiên Vực và Dị Vực xác thực có khoảng cách rất lớn!
Lời của hắn mang theo xem thường và nhục nhã, khiến tu sĩ Tiên Vực đang không ngừng chạy tới tức giận và không cam lòng, sau đó lại nồng đậm bi ai.
Mảnh đất đen trước mắt này, tất cả đều bị máu nhuộm đỏ.
"A, đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã tới rồi sao?"
Sinh linh Dị Vực vừa rồi nói chuyện ngẩng đầu, vẻ mặt rất khinh miệt nhìn phương xa, từng chiếc cổ chiến thuyền đang nghiền ép vòm trời, bay về phía bên này, phía sau còn có đám cầu vồng bay theo.
Sau lưng hắn có rất nhiều bóng dáng màu đen, vẫn luôn duy trì vẻ hờ hững, không nói lời nào, khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Đám cường giả của Tiên Vực chạy đến.
Cầm đầu rõ ràng là Cổ Tịnh Tiên Vương, tuy Tiên Vương không cách nào nhúng tay vào trận chiến này, nhưng hắn vẫn không yên tâm, muốn đích thân hộ tống mọi người tới đây.
Đương nhiên, không thiếu Tiên Vương đang âm thầm chú ý chặt chẽ trận chiến này.
Bao gồm Dị Vực cũng thế, giống như thợ săn, đang quan sát con mồi của mình.
Tu sĩ Tiên Vực ở trong mắt Dị Vực chính là con mồi!
Cổ Tịnh Tiên Vương nhíu mày, bước ra một bước, xuất hiện ở phía chân trời, thản nhiên nói:
"Chúng ta tới rồi."
Phía sau hắn xuất hiện mảng lớn bóng người, ước chừng có mấy trăm người, hơi thở pha tạp, có mạnh có yếu, đều là tinh nhuệ của các tộc tự nguyện đến ứng chiến, ở kỷ nguyên còn lại có uy danh hiển hách.
Tu vi yếu nhất cũng là ở cấp bậc Đại Đế cảnh hậu kỳ.
Phía sau có tu sĩ Tiên Vực đến từ các tộc, nhìn tất cả điều này, đều rất lo lắng, đi tới ngoài biên ải càng có thể cảm nhận được sự cường đại của Dị Vực.
Chỉ riêng sức ép khủng bố như thế đã khiến người ta thần hồn run rẩy, cả người như sắp nổ tung!
Vị sinh linh Dị Vực kia liếc mắt quét qua Tiên Vực bên này, ánh mắt không thèm để ý, cười khẩy nói:
"Trận chiến này, bên chúng ta phái ba mươi người, yên tâm, bọn họ chưa đến Tiên Vương cảnh. Nhưng tàn sát các ngươi thì vẫn dư sức."
Đến đây, hắn đã không thèm che giấu ý đồ của bản thân, không còn nói so đấu nữa, mà là tàn sát.
Cổ Tịnh Tiên Vương sắc mặt trầm xuống.
Dị Vực thế mà chỉ phái ba mươi người? Trận chiến này phỏng chừng sẽ rất hung hiểm.
"Ba mươi người, bên chúng ta có mấy trăm người, Dị Vực có ý gì? Chẳng lẽ ba mươi người đánh nhau với mấy trăm người bên chúng ta?"
Một số tu sĩ trẻ tuổi không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi tu sĩ bên cạnh.
Tu sĩ bên cạnh vẻ mặt trầm trọng nói:
"Đây là phương thức tử chiến của các đời trước cho tới nay, đánh luân phiên."
"Đánh luân phiên? Không phải chuyện này rất có lợi cho chúng ta sao? Dị Vực chỉ có ba mươi người, chúng ta lại có tới mấy trăm người! Chỉ riêng tiêu hao đã có thể mài mòn bọn họ đến chết, Dị Vực quả thực quá tự đại, thế mà dám coi thường người khác, chỉ phái ba mươi người tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận