Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 66: Gieo Xuống Nô Ấn Khai Thác Mỏ Cho Cố Gia, Cảnh Dương Reo Hò

Nghe thấy lời Sở Yêu Nguyệt nói, Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Ánh mắt bình tĩnh, vẫn nhìn lên người Cổ Trát Nhĩ.
Sở Yêu Nguyệt đứng ở một bên, cảm nhận được khí tức của Cố Trường Sinh.
Chẳng biết tại sao, tất cả ủy khuất và bất an trước đó, bây giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Giống như ở bên cạnh hắn, sẽ cảm nhận được yên tĩnh khó có.
“Dù sao năm đó tộc Cổ Thần cũng là cường tộc tại hạ tinh không, đủ để đứng vào hàng ngũ một trăm thế lực mạnh của ba ngàn đạo vực.”
“Nhưng bây giờ xem ra, các ngươi còn không vào được top một vạn.”
“Quá ngốc, bị người ta sai khiến.”
Phía sau lưng Cố Trường Sinh, Tô Tiểu Huyên nhẹ giọng lầm bầm một câu.
Nàng ta cũng nhìn ra, nếu tộc Cổ Thần không ngốc, thì chắc chắn phía sau sẽ có thế lực bất hủ nào đó chống đỡ.
Chỉ là không xác định là thế lực bất hủ nào thôi.
Dù sao đối mặt với Trường Sinh thế gia, hành động của tộc Cổ Thần giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Đến lúc này, vị Cổ Thần ngũ tinh này có thể giấu diếm sao?
Vẻ mặt Cổ Trát Nhĩ khó coi nói, “Ngươi là một tiểu nha hoàn thì hiểu được cái gì? Vì vinh quang của tộc ta, Cổ Trát Nhĩ ta có thể hi sinh tất cả, cũng bao gồm sinh mệnh, cái gì cũng không tiếc...”
Cố Trường Sinh khoát tay áo ngắt lời ông ta, ánh mắt kỳ dị nói, “Trước tiên để ta đoán một chút, xem phía sau các ngươi có ai ủng hộ, nếu không lấy lá gan của các ngươi, có dũng khí tới gần Cố gia tỷ tỷ dặm đã không tệ rồi.”
Đúng vậy, không nghe lầm.
Chính xác là trong phạm vi tỷ tỷ dặm.
Cũng không phải hắn xem thường đám người tộc Cổ Trát Nhĩ, mà cuộc chiến phản loạn tám mươi vạn năm trước kia, tộc Cổ Thần trốn nhanh nhất.
Nhưng lúc đó cũng là tộc kêu gào lợi hại nhất.
Tục xưng hổ giấy, chân long mềm.
Cổ Trát Nhĩ nghe nói như thế, sắc mặt lần nữa thay đổi, rất khó coi, đồng thời cũng rất khuất nhục.
Nếu sau lưng không có thế lực ủng hộ, tự nhiên bọn họ không dám đối nghịch với Trường Sinh thế gia đối.
Đây là lời nói thật.
“Là Đọa Long Lĩnh và Vạn Hoàng Sào sao?”
Cố Trường Sinh hỏi, lộ ra ý cười sâu xa.
Tại ba ngàn đạo vực, nếu nói có thế lực nào hận Trường Sinh Cố gia nhất.
Dường như tất cả tộc nhân sẽ trăm miệng nói ra cùng một lời.
Đọa Long Lĩnh!
Vạn Hoàng Sào!
Ba ngàn vạn năm trước, lão tổ của hai thế lực này muốn kéo dài tính mạng cho hoàng tộc Thái Cổ, cùng nhau phát động bạo loạn hắc ám, vô số tinh vực sinh mệnh gặp nạn, sinh linh đồ thán.
Cuối cùng, vẫn là một vị cường giả lớn của Cố gia xuất thủ, chém lão tổ của hai nhà kia!
Việc này, cũng trực tiếp khiến hai thế lực của hoàng tộc Thái Cổ này có thâm cừu đại hận với Trường Sinh Cố gia.
Trong thời gian đó, còn xảy ra một vài cuộc chiến rồi.
Tám mươi vạn năm trước, tộc Cổ Thần phản loạn, phía sau cũng có hai nhà này thúc đẩy.
Mà Cố gia không san bằng hai thế lực này, một là các thế lực bất hủ còn lại ngăn cản, không cho phép đánh vỡ cân bằng.
Mặt khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu, nghe nói Thủy Long và Tổ Phượng chưa chết, thời kì đỉnh phong, hai vị này có thể xưng là tồn tại kinh khủng như Tiên Vương
“Đúng...”
Cổ Trát Nhĩ nghe vậy, trong lòng chấn động, sau đó cái đầu to lớn rũ xuống, tinh thần vô cùng sa sút.
Thì ra Cố gia đã sớm biết tất cả.
Lịch luyện?
Đó không phải xem thường bọn họ, mà căn bản không đặt bọn họ vào mắt.
Sau khi rõ ràng chuyện này, khóe miệng ông ta không nhịn được lộ ra vẻ đắng chát và tuyệt vọng.
“Phó lão, gieo xuống nô ấn đi, tốt xấu cũng là một vị Cổ Thần ngũ tinh, thực lực có thể so sánh với tu sĩ Bán Thánh cảnh. Vừa vặn gần đây phát hiện không ít thần mạch hiếm thấy tại tinh vực Cổ Tinh, để ông ta đi đào mỏ đi, lợi dụng phế vật.”
“Còn thời gian, tạm định là tám mươi vạn năm đi.”
Cố Trường Sinh không nhìn Cổ Trát Nhĩ nữa, mà nhìn về phía Phó lão sau lưng, hơi mỉm cười nói.
Dăm ba câu, đã sắp xếp xong kết cục của một vị Cổ Thần ngũ tinh.
Không giết ông ta.
Dù sao trong thời kỳ bây giờ, một vị Bán Thánh, vẫn rất khan hiếm.
Ít nhất Cố Trường Sinh còn chưa nhìn thấy tình huống Bán Thánh đi khắp nơi.
“Xin nghe theo Thần Tử.” Phó lão lộ ra ý cười, gật đầu nói.
Sau đó, ông ta tự mình xuất thủ, gieo xuống ấn nô cho Cổ Trát Nhĩ.
Chuyện này không ít tướng kĩnh binh sĩ của Cảnh Dương âm thầm tặc lưỡi rung động.
Một vị Bán Thánh đi đào mỏ?
Chuyện xa xỉ như vậy, cũng chỉ có Trường Sinh thế gia mới có thể làm ra.
Mặc dù Cổ Trát Nhĩ không cam lòng, nhưng không có biện pháp.
So với tử vong, có thể sống sót đã là không tệ rồi.
Còn chuyện khai thác mỏ cho Cố gia tám mươi vạn năm, đối với sinh mệnh dài dằng dặc của ông ta mà nói, căn bản không tính là gì.
Nói đến, đây coi như Cố gia đã khoan dung độ lượng rồi.
“Đa tạ Thần Tử trong lúc mấu chốt đã đến viện binh, hoàng triều Cảnh Dương, đời đời kiếp kiếp sẽ không quên.”
Sau đó, lão Hoàng Chủ điều tức hơi thở xong đã đi đến, cảm kích nói.
Lời này phát ra từ tận đáy lòng.
Có vô số thế lực phụ thuộc Trường Sinh thế gia, hoàng triều Cảnh Dương là một trong số đó, còn là loại có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cho dù hủy diệt, đoán chừng sẽ không nhấc lên một gợn sóng.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, khoát tay nói, “Cảnh Dương là thế lực phụ thuộc của Cố gia, gặp phải cục diện như vậy, đương nhiên Cố gia sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lập tức.
Một viên đan dược màu tím tỏa ra mùi thơm ngào ngạt bay đến trước mặt lão hoàng thúc.
“Đan dược này có thể khiến thương thế của ngươi tốt hơn, nhưng bản nguyên của ngươi đã tổn thương, nhiều nhất chỉ sống được năm năm nữa, đến lúc đó tiên nhân cũng khó cứu.”
Cố Trường Sinh tiếp tục nói.
Lão Hoàng Chủ thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, vội vàng nói, “Đa tạ Thần Tử đã ban thưởng.”
Ông ta lập tức làm một lễ thật sâu.
Hoàng thúc chỉ có thể sống năm năm nữa?
Nghe nói như thế, hai mắt Sở Yêu Nguyệt không khỏi ảm đạm.
Nhưng lão Hoàng Chủ căn bản không thèm để ý chuyện này, lúc đầu ông ta nghĩ hôm nay chắc chắn phải chết, có thể sống thêm một ngày đã coi như may mắn rồi.
Cố Trường Sinh trì hoãn sinh mệnh của ông ta năm năm.
Cái ân này còn lớn hơn trời, khó mà báo đáp.
Đương nhiên ánh mắt của ông ta cũng đầy phức tạp và cảm khái, sau đó nhìn sang Sở Yêu Nguyệt.
Ông ta cảm thấy, Cố Trường Sinh có thể xuất thủ tương trợ, khả năng rất lớn là có liên quan đến Sở Yêu Nguyệt.
Đương nhiên ông ta vẫn còn nhớ phong khẩu dụ mấy năm trước kia.
Nhìn thấy ánh mắt của lão hoàng thúc, trong lòng Sở Yêu Nguyệt đắng chát, nàng ta rất rõ ràng, không thể vì mình được.
Bản thân vẫn phải tự hiểu rõ.....,
Cố Trường Sinh yên lặng nhìn Sở Yêu Nguyệt một chút, cũng không nói thêm gì.
Nếu hôm nay không đến, Cảnh Dương tuyệt đối sẽ diệt quốc.
Nhưng bây giờ nhìn, cũng không khác gì diệt quốc.
Sau đó.
Có Cố gia ra mặt, dường như cổ quốc Xích Ly không có bất kỳ ý kháng cự nào, đại quân bắt đầu điên cuồng rút lui.
Mặc dù hoàng triều Cảnh Dương rất muốn đuổi theo, nhưng cũng hiểu chiến lực của hai bên chênh lệch rất xa.
Đuổi tới biên cương đã không tiếp tục xâm nhập nữa.
Lập tức, các chiến xa của Cố gia trở về hoàng triều Cảnh Dương, toàn thành reo hò, các nơi sôi trào, chuyện hôm nay cũng nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Tộc Cổ Thần nâng đỡ cổ quốc Xích Ly phản loạn!
Trường Sinh Cố gia giáng lâm, xuất thủ bình định thanh lý!
Tin tức này, giống như cơn lốc, trong nháy mắt quét sạch tứ phương.
Rất nhiều hoàng tộc Cảnh Dương vốn đã chạy trốn hối hận không thôi, ruột gan xanh lét.
“Sớm biết Trường Sinh Cố gia sẽ ra mặt, ta sẽ không trốn! Còn trốn cái rắm, chỉ là cổ quốc Xích Ly, sao có thể sợ được?” Trên mặt một tên Vương gia trẻ tuổi tràn đầy hối hận và đắng chát.
“Thảo nào Sở Yêu Nguyệt lại dũng cảm quả quyết như vậy, tử thủ hoàng thành! Thì ra nàng ta đã sớm biết Trường Sinh Cố gia sẽ ra tay, ghê tởm, vậy mà không nói với chúng ta trước...”
Trên mặt một vài hoàng tử, công chúa tràn đầy oán hận, cho rằng Sở Yêu Nguyệt giấu diếm bọn họ, là không muốn bọn họ có cơ hội cạnh tranh hoàng vị.
“Quá đáng, chúng ta là huynh đệ tỷ muội của nàng ta, vậy mà chuyện này nàng ta cũng giấu diếm chúng ta, chắc chắn không để chúng ta vào trong lòng rồi.”
“Hiện tại có Trường Sinh Cố gia giúp đỡ, đương nhiên Cảnh Dương sẽ không có chuyện gì.”
“Không được, ta phải nhanh chóng trở về, tránh cho lúc đó không nhận được cái gì, bị nữ nhân tâm cơ thâm trầm Sở Yêu Nguyệt kia nuốt trọn.”
Từng vị công chúa, hoàng tử quần áo hoa lệ nghĩ tới đây, vội vàng quát lớn mã phu hạ nhân của mình, quay ngược đầu xe, chạy trở về hoàng triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận