Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 732 - Thiên địa chính là lồng giam, máu của nhân vật mạnh mẽ nhất sau khi chết

"Tổ tiên sớm rời khỏi Tiên Vực, không biết tung tích. Có lẽ đang tìm cách.”
Cố Trường Sinh nói, cũng không che giấu, trước mặt cấp bậc như vậy thì che giấu là vô ý nghĩa.
"Rời khỏi Tiên Vực? Hắn vẫn muốn đi ra ngoài sao? Thiên địa là cũi, chúng ta đều bị nhốt trong đó, cuối cùng thành chất dinh dưỡng, ha ha ha ha ha ha!”
Sinh linh khủng bố này nghe vậy, chẳng những không tức giận còn cười lớn, lộ ra ác nghiệt cùng bi thương.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn khác nhau trộn lẫn vào nhau, nhưng không có vẻ kỳ dị, rất là tự nhiên.
“Ngươi muốn nói gì với ta?”
Cố Trường Sinh cau mày, muốn đi ra ngoài? Thiên địa là cũi?
Đến cấp độ Tiên Đế, thậm chí tình nghi lên bậc cao hơn nữa mà vẫn chỉ là kẻ bị nhốt sao?
“Ngươi sẽ hiểu cái gọi là thiên địa chẳng qua là từng cái lồng giam chồng chất lên nhau, trước đến giờ không có chân chính siêu thoát...” Giọng nói của y dần ác nghiệt, chất chứa hờ hững như lúc đầu.
"Đáng tiếc ngô bị người tính kế, ngày xưa bị máu đen lây dính, vạn vạn cổ tới nay đều chỉ có thể nghĩ biện pháp trừ bỏ nó, không cho nó ảnh hưởng thần trí của ngô, đi hướng hắc ám... "
Nghe đến đây, Cố Trường Sinh bỗng nhiên thở dài.
Dị Vực xâm lăng chư thiên, chinh chiến Tiên Vực.
Kết quả phát hiện Dị Vực sinh ra là vì như vậy, phỏng chừng không ai ngờ tới.
Đương nhiên việc này cũng liên quan tới bản tính của sinh linh hắc ám, không chỉ riêng là Dị Vực, bao gồm bên Giới Hải kia càng là như vậy.
Hiến tế chúng sinh vạn cổ để đạt tới mục đích nào đó.
Tiếp dẫn một vị tồn tại buông xuống?
Hoặc vì muốn sống lại ai đó?
"Máu đen rốt cuộc là cái gì?"
Theo sau, Cố Trường Sinh hỏi thăm, rất muốn biết lai lịch của những giọt máu đen này.
Bởi vì Cố Trường Sinh đã thấy chân tướng thiên địa đại tan biến thuở trước vạn cổ, ngay lúc đó cũng là như vậy, Thần Đình Chi Chủ bị máu đen lây dính, cuối cùng bị hắc ám ăn mòn, rơi vào khu vực không thể biết.
Nhưng mà nghe lời này, sinh linh khủng bố này trầm mặc, có Đế đạo bàng bạc uy nghiêm hiện ra, lên xuống như đại dương mênh mông.
Nỗi lòng của y bất ổn, phập phồng kịch liệt.
“Đó là máu của tồn tại mạnh nhất trong thiên địa sau khi chết đi.” Y lạnh lùng trả lời, giống như nói những lời này khiến y mất nhiều tinh khí, liên quan nhân quả lớn đến mức khó mà tưởng tượng.
“Tồn tại mạnh nhất trong huyết mạch?”
“Máu sau khi chết?”
Nghe được đáp án này, Cố Trường Sinh cũng không khỏi hơi khiếp sợ.
Hắn luôn luôn cho rằng máu đen là bị người chuyên môn luyện chế, lấy đó đối phó tồn tại Tiên Đế.
Nhưng mà thật sự không ngờ chúng là máu của người chết.
Khi còn sống phải mạnh đến mức nào? Quả nhiên không hổ là tồn tại mạnh nhất trong thiên địa.
Cố Trường Sinh trầm mặc, không ngờ chân tướng máu đen là như vậy, tương đương với tồn tại mà hắn sắp đối mặt càng cường đại, càng khủng bố.
Lần này hắc ám buông xuống, tổng tẩy rửa, thật ra cũng chỉ là khởi đầu.
Còn có máu và loạn càng khủng bố đang chờ chư thiên vạn vực.
Tồn tại mạnh nhất trong thiên địa cũng không cách nào chân chính vĩnh sinh sao?
Vị kia chết như thế nào?
Lúc này trong lòng Cố Trường Sinh dâng lên một chuỗi nghi vấn.
Đến cấp độ Chuẩn Tiên Đế, đưa mắt nhìn vạn cổ đã vô địch, có thể nhìn xuống hết thảy.
Kết quả lại phát hiện chân tướng thiên địa mà mình biết thật ra còn ẩn chứa càng nhiều chưa biết.
Trên con đường Chuẩn Tiên Đế này còn có quá nhiều mênh mông cùng thần bí.
Không lẽ đây là tù giam?
Không có chân chính siêu thoát?
Cuối cùng sẽ làm chất dinh dưỡng?
Cố Trường Sinh nghĩ đến đại tế vạn cổ, cái gọi là tổng tẩy rửa, đại tan biến chẳng khác nào hiến tế chúng sinh.
Không lẽ là để sống lại vị tồn tại mạnh nhất thiên địa?
Nguyên nhân khiến Cố Trường Sinh suy nghĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn nhớ đến nội vũ trụ của mình.
Đối với sinh linh trong nội vũ trụ thì hắn là Thiên Đạo, nắm giữ sinh diệt luân hồi, năm tháng hoàn toàn thay đổi.
Vũ trụ tan biến sinh ra chỉ trong một ý niệm của Cố Trường Sinh, tùy theo cảm xúc của hắn thay đổi mà giới sinh giới diệt.
Có lẽ sinh linh trong đó không biết.
Nhưng những sinh linh đó cũng chẳng khác gì sinh hoạt trong một tù giam.
Nếu thiên địa chỗ bọn họ là một tù giam thì sao?
Vậy phải chăng thật ra thiên địa táng diệt, kỷ nguyên luân hồi là nằm trong ý niệm của vị tồn tại nào đó?
Nếu vị tồn tại kia thật ra sớm đã chết, nhưng chấp niệm muốn sống lại ảnh hưởng toàn bộ thiên địa.
Cố Trường Sinh nổi da gà, bị suy đoán của mình dọa sợ.
Hắn cảm giác chính mình đã đến gần chân tướng.
"Cho nên mới nói không có chân chính siêu thoát, chẳng qua đi tới đi lui trong lồng giam vô hạn, phải thật sự phá vỡ hết mới có thể đi ra.”
Cố Trường Sinh giây phút này hơi tỉnh ngộ.
Đối với hắn thì có lẽ nội vũ trụ là cơ hội thật sự.
Một cơ hội chân chính phá vỡ.
Giọng Cố Trường Sinh cực kỳ bình tĩnh nói với tồn tại khủng bố trước mắt mình:
“Ta xin ghi nhớ ơn giải thích nghi hoặc hôm nay, hôm khác nếu có cơ hội thì ta sẽ đến cứu ngươi.”
Nói ra hứa hẹn như vậy với một vị Tiên Đế, có người có lẽ sẽ cảm thấy hắn phát điên, ngay cả Tiên Đế đều không cách nào giải quyết được thì còn có ai có thể làm được?
Nhưng Cố Trường Sinh lựa chọn làm như vậy.
Mặc kệ có thể làm được thật hay không, Cố Trường Sinh đơn giản là không muốn thẹn với bản tâm.
"Ha ha, tổ tiên của nhà ngươi năm xưa cũng nói với ngô như vậy.”
Đối với lời này thì tồn tại khủng bố khịt mũi khinh bỉ, y cho rằng so với lời hứa vu vơ đó chẳng bằng dựa vào chính mình.
Nếu không phải vì Lục Đỉnh kia thì y đã chẳng thèm nói nhảm nhiều với Cố Trường Sinh.
Dù sao thì y cũng ôm chút hy vọng vào tổ tiên của Cố Trường Sinh.
Bùm!
Cố Trường Sinh không nói thêm nữa, cuối cùng rời khỏi nơi này, quay về đến Tiên Vực.
Có biết bao nhiêu vị Chuẩn Tiên Đế ra tay trấn áp, cuộc hạo kiếp hắc ám này rốt cuộc chấm dứt, nhiều sinh linh hắc ám bị hủy diệt, hóa thành tro kiếp, bao gồm nhiều cung điện hắc ám cũng bị đánh nát.
Theo sau đại quân hắc ám lui về bên Giới Hải, không tiến công nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận