Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 296: Vô Thượng Cổ Đế Thiên Công, Thân Phụ Cổ Đế Thân, Minh Nguyệt Hiến Ca (2)

“Đạo huynh cảm thấy Minh Nguyệt công chúa thế nào?” Một người trẻ tuổi tới gần, vẻ mặt mang theo ý cười trầm ổn, nâng chén rượu trong tay lên.
Chính là Cổ Đế Tử.
Cố Trường Sinh thả chén rượu xuống, nhìn hắn ta một cái, cười nói, “Đương nhiên là lấy ý kiến của Minh Nguyệt công chúa làm chủ rồi.”
Cổ Đế Tử gật đầu, hai người coi như quen biết.
Trước đó hai người từng gặp nhau tại cổ thành Vọng Nguyệt.
“Lần này gặp lại, phong thái vô địch của Trường Sinh đạo huynh càng khiến người ta thán phục.” Cổ Đế Tử nói từ đáy lòng, dù sao trên người Cố Trường Sinh, hắn ta cũng không tìm thấy bất kì phương diện gì hắn ta có thể siêu việt.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, đã bình thường trở lại.
“Thế hệ trẻ tuổi đã khó tìm được người có thể giao thủ với ngươi, ngươi đã bỏ xa tất cả mọi người.”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh cười, vẻ mặt lơ đễnh nói, “Đại thế chi tranh, thời đại vàng son, thiên kiêu sáng chói như thần tinh, hiện tại chỉ có mấy tinh ẩn hiện, đạo huynh không cần khẳng định sớm như vậy.”
“Ngoại trừ đạo huynh, ta thấy, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi hẳn là tồn tại trẻ tuổi thân phụ nhiều Cổ Đế thân kia.”
Cổ Đế Tử trầm mặc một lát, trong mắt có thần quang lấp lóe, lại mở miệng nói, “Bây giờ tu vi của hắn ta là Thần Vương Cảnh, ta còn không đỡ được một chưởng của hắn. Nhưng đối mặt với Trường Sinh đạo huynh, hắn ta cũng không địch lại được.”
“Có thể thấy thịnh thế này, đúng là đáng sợ.”
Sau khi cân nhắc rất lâu, hắn ta mới nói ra những lời này.
Cũng không phải giẫm một bên, nâng một bên.
“Ồ? Một thế này còn có người ngươi không địch lại một chưởng sao?”
Cố Trường Sinh có chút kinh ngạc.
Hiện nay thế hệ trẻ tuổi xuất thế, Cổ Đế Tử xem như là người đứng trong nhóm mạnh nhất.
Tu vi Thần Vương Cảnh có thể đối cứng với Hoàng Lạc tu vi Thánh Nhân cảnh.
Kết quả hắn ta lại nói như vậy.
Có thể thấy được người kia thật sự có chút bản sự.
Đám người ma nữ, Liên Tinh bên cạnh Cố Trường Sinh nghe vậy, cũng có chút chấn kinh.
Nhưng sau đó lại không thèm để ý, dù sao bây giờ Cố Trường Sinh đã được công nhận là thần thoại vô địch thế hệ trẻ tuổi.
Người khác mạnh hơn cùng thế hệ, thì có thể mạnh hơn công tử sao?
Cổ Đế Tử gật đầu nói, “Đạo huynh có biết Cổ Đế Miếu không?”
Cố Trường Sinh vuốt cằm nói, “Cổ Đế Miếu, dù sao cũng là một thế lực siêu nhiên tại Tiên Vực, ta đã từng nghe thấy.”
Tiên Vương điện, Cổ Đế Miếu, Chí Tôn Đường, Thánh Phật Tự...,
Những thế lực này, không nằm trong hàng ngũ thế lực bất hủ.
Nhưng nội tình lại không yếu hơn thế lực bất hủ.
Còn thần bí quỷ dị hơn thế lực bất hủ mấy phần.
Dường như rất ít xuất hiện, lộ diện trên thế gian.
Trong đó Cổ Đế Miếu ở cực nam, biên giới thiên hà vô ngần.
Trên mặt Cổ Đế Tử hiện lên mấy phần phức tạp nói, “Cổ Đế Miếu, lấy Cổ Đế tuẫn đạo, nội tình sâu không lường được, năm đó phụ thân ta cũng là một người tuẫn đạo của Cổ Đế Miếu.”
“Thật sao?” Cố Trường Sinh cười, “Đạo huynh nói người kia là truyền nhân của Cổ Đế Miếu sao?”
Hắn đã từng nghe mấy vị tổ gia nói qua.
Cổ Đế Miếu đúng là cường đại, là một trong mấy phương đạo thống cực mạnh và thần bí ở Tiên Vực.
Ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc của nó, thậm chí còn lâu đời cổ lão hơn Thái Cổ Tiên Đình.
Tại kỷ nguyên cổ lão, duy nhất có thể tranh phong với truyền nhân Cố gia đương thời, cơ bản cũng xuất từ mấy thế lực siêu nhiên kia.
Còn các thế lực bất hủ, vô thượng đạo thống khác, có rất ít cơ hội thò đầu ra, trong các kỷ nguyên cổ lão, không khỏi bị những thế lực này đè xuống một đầu.
Vẻ mặt Cổ Đế Tử lộ ra mấy phần cảm khái, nói.
“Hắn tên là Đế Nhất, cũng phá vỡ rất nhiều ghi chép đáng sợ của Cổ Đế Miếu, thân phụ nhiều Cổ Đế thân, đồng thời tu luyện vô thượng cổ đế thiên công của Cổ Đế Miếu.”
“Một bộ Cổ Đế thân, chính là đạo quả suốt đời của một vị Cổ Đế biến thành, tương đương với sở học của một vị Cổ Đế gia thân, chiến lực vô biên.”
“Lúc ấy hắn đánh bại ta, chỉ là động ba bộ Cổ Đế thân.”
“Hiện nay, chắc hẳn hắn đã xuất thế.”
Cố Trường Sinh cũng không thèm để ý. cười nói, “Đạo huynh nói với ta những này này, là muốn nói, gia hỏa kia sắp đến khiêu chiến ta, đúng không?”
Cổ Đế Tử từ chối cho ý kiến, gật đầu.
“Nhưng ta cho rằng hắn sẽ đợi đến khi tu luyện Cổ Đế thân tới đại thành, mới có thể giao thủ với đạo huynh, nhưng lúc ấy, chắc hẳn đế lộ đã sắp mở.”
“Có lẽ các ngươi sẽ gặp nhau trên đế lộ.”
“Đế lộ sắp mở sao?”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh sững sờ, sau đó trong ánh mắt không khỏi lộ ra chờ mong.
Đế lộ sắp mở, chư vương chôn xương.
Lúc kia, cho dù là người hộ đạo cũng không dám nhúng tay.
Nhân quả lớn như vậy, việc liên quan đến ấn kí thiên đạo, mới thật sự là cuộc chiến tàn khốc!
Ngay khi đám người đang nói chuyện, từng tiếng đàn bỗng nhiên vang lên.
Tiếng đàn vang lên, khiến xao động nơi này biến mất, ồn ào thối lui, không ít người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không biết lúc nào, sau tấm bình phong.
Nơi đó xuất hiện một nữ tử mặc áo trắng, tà váy bay phất phới, mái tóc tung bay, trong tay cầm cổ cầm, để lên đầu gối, thần âm rung động thiên địa.
“Trường Sinh đạo huynh, gần đây Minh Nguyệt mới học một khúc, xin đạo huynh giám thưởng.”
Diệp Minh Nguyệt cười khẽ ngẩng đầu, dung nhan vốn khuynh quốc khuynh thành, đẹp như mộng ảo, sau khi tỉ mỉ ăn mặc một phen, đẹp đến mức không giống tồn tại trên nhân gian.
Đến áo xám ngày thường cũng thay đổi, váy trắng hơn tuyết, tương xứng với Cố Trường Sinh một thân áo trắng, giống như một đôi bích nhân.
Tâm thần tất cả mọi người hoảng hốt.
Nhất là nam tử trẻ tuổi, đều cảm thấy trái tim hung hăng nhảy lên, bị loại xinh đẹp này rung động đến.
“Nàng như vậy chỉ cửu thiên mới có...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận