Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 517 - Chân tướng về Chung Cực Chi thành, Giới đê sắp nứt, bên ngoài Tiên Vực là mênh mông (2)

"Quá yếu, không chống nổi tới lúc đó.” Một âm thanh khác vang lên, mang theo thất vọng.
Mọi người đều khiếp sợ, không ngờ chỗ này có người khác.
Nhưng lời này là sao?
Hy vọng cuối cùng?
Cố Trường Sinh mắt lóe tia sáng, có ánh sáng tiên đạo rực rỡ bắn ra, nhưng khó thể chiếu sáng mảnh hắc ám này.
Lúc trước thân thể của hắn lột xác cắn nuốt hạt năng lượng ánh sáng màu đen có hơi thở cùng nguồn với chỗ này.
Trong lòng Cố Trường Sinh sinh ra cảm giác kỳ lạ.
“Mảnh hắc ám này toàn là vật chất bất tử dày đặc đến mức không dám tưởng tượng?”
“Bọn họ ngày xưa đều là tội nhân, phụ trách trấn thủ nơi đây, các ngươi mặc kệ họ.” Lão nhân áo trắng nói: "Hôm nay cho các ngươi xem những thứ này là muốn cho các ngươi biết, thời gian Tiên Vực tồn tại không còn bao lâu.”
"Cái gì! ?"
Bao gồm Sở Đế và Thái Hư Hoàng, mọi người giật mình, tin tức này chẳng khác nào tiếng sét giữa trời xanh đối với bọn họ.
Tiên Vực sinh ra vô số kỷ nguyên, thời gian nó trải qua không thể tính hết.
Nhưng hôm nay bọn họ được bảo rằng nó không tồn tại bao lâu nữa?
Vậy là sao?
Tiên Vực sắp bị hủy diệt?
“Đây là Giới đê, do tồn tại chí cường của Tiên Vực cùng nhau đúc ra, chuyên môn ngăn trở mảnh Giới Uyên này.” Chiếu Vô Thượng mở miệng, âm thanh rất bình tĩnh, y biết nhiều hơn mọi người.
Lão nhân áo trắng gật đầu, hơi bất ngờ nhìn Chiếu Vô Thượng, có chút kinh ngạc người này thế nhưng biết nhiều như vậy.
Chiếu Vô Thượng nói tiếp:
“Giới Uyên được gọi là nơi vạn giới Quy Khư, chôn diệt vô số thế giới, không biết lai lịch của nó, mỗi ngày đều mở rộng ra, có lẽ Giới Uyên đến từ bên ngoài Thương Mang.”
“Cũng có lẽ không phải.”
Cố Trường Sinh yên lặng nghe, trong lòng càng cảm giác hơi thở của Giới Uyên cùng nguồn với vật chất bất tử.
Cố Trường Sinh nghi hoặc thầm nghĩ:
“Không lẽ ngọn nguồn của vật chất bất tử đến từ nơi này? Nếu vậy thì khu vực không người Dị Vực, Cửu U Táng Thổ thì sao?”
Một vị di lão Tiên Cổ khác nói, mang theo bất đắc dĩ:
“Bên ngoài Tiên Vực là Thương Mang.”
“Vật chất bất tử khiến tất cả tu sĩ Tiên Vực vô cùng kiêng kỵ thật ra là hơi thở bên trong Thương Mang bị pha loãng gấp vô số lần.”
"Phải biết rằng, dù là Tiên Vương cũng khó mà đi trong Thương Mang.”
Vực sâu màu đen không có tận cùng, tràn ngập vật chất màu đen, dày đặc đến mức không thể nhìn thấu.
Trên vách đá có lỗ thủng chảy ra sông đen, hội tụ thành biển.
Thế giới khô cạn treo trên những chất màu đen này, khoảnh khắc bị gột rửa thì trở thành bột phấn.
Lão nhân áo trắng nói:
“Những thứ này là từ bên ngoài Thương Mang rơi ra, thế giới nào lây dính sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt, không có sinh linh có thể trốn thoát... "
Sở Đế và Thái Hư Hoàng vẻ mặt rung động, sau đó rơi vào trầm mặc.
“Vật chất bất tử trong khu không người Dị Vực thật ra chỉ là vật chất hắc ám bị pha loãng gấp vô số lần?”
Bọn họ rất khiếp sợ, lần đầu tiên biết loại chuyện này, trong lòng hơi khó mà tiếp thụ.
Tức là Dị Vực cùng ba nghìn Đạo Vực chinh chiến chém giết vô số kỷ nguyên thật ra chỉ là bị vật chất hắc ám lây dính.
Ngọn nguồn càng khủng bố hơn kỳ thực ở sâu trong vũ trụ?
Khu vực không người Dị Vực so sánh với ngọn nguồn này thì chẳng đáng gì?
Nếu như không có đê đập này ngăn trở thì phải chăng Tiên Vực sớm muộn gì sẽ bị vực sâu màu đen khủng bố này nuốt chửng?
Trong lòng bọn họ thoáng chốc dâng lên mù mịt.
Cố Trường Sinh nhớ lại lời Cố Tứ Gia từng nói với mình.
Phụ thân của Cố Tứ Gia rời khỏi Tiên Vực.
Sau đó đi đâu?
Bên ngoài Thương Mang sao?
Lão nhân áo trắng nói:
“Tuy bây giờ nói những việc này với các ngươi thì hơi sớm, nhưng vẫn nên nói. Thiên kiêu tranh phong rất bình thường, kỷ nguyên nào cũng không thể tránh khỏi, nhưng các ngươi cần ưu tiên đoàn kết đối ngoại.”
“Thế giới bên ngoài Thương Mang vô cùng khủng bố, ngay cả Tiên Đế cũng truyền đến tin dữ, chỉ có thể xây dựng đê đập, ngăn cách ra một thời đại tương đối an ninh hòa bình cho chúng ta.
“Nhưng hiện tại Giới đê không còn ngăn được bao lâu.” Một vị di lão Tiên Cổ khác thở dài, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Giới Uyên bỗng run rẩy, lại là một đợt vật chất màu đen gột rửa mà đến, mảng lớn thế giới sụp đổ, trở thành hư vô, không thể chống cự được.
Cảnh này làm mọi người rung động mạnh, thật lâu nói không ra lời.
Đây là sự tuyệt vọng khủng khiếp, dù là Tiên Vương khi gặp phải vật chất màu đen cũng nhỏ bé như hạt bụi.
Cố Ngân Hà bỗng mở miệng hỏi thăm, nét mặt nghiêm túc:
"Xin hỏi tiền bối, là ai phát hiện ra lỗ thủng vực sâu này?”
Lão nhân áo trắng nghe hỏi thì chợt cười bảo:
“Nói đến thì có liên quan Cố gia các ngươi.”
Mọi người đều khiếp sợ, không ngờ rằng nơi đây thế nhưng liên quan đến Cố gia, nhưng Cố gia là gia tộc xa xưa nhất Tiên Vực, biết bí mật ở đây cũng không kỳ lạ.
“Liên quan Cố gia chúng ta?”
Cố Trường Sinh cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh, trong đầu của hắn nhớ lại lời Hôi Lão và Cố Tứ Gia nói.
Không lẽ đúng là vị kia?
“Điển tịch cổ xưa ghi chép, ban đầu khi Giới Uyên xuất hiện thì có sinh linh đến, cùng với cơn lốc diệt thế hủy diệt hết thảy, tất cả thế giới đều trở thành bột mịn, dù là tồn tại vô thượng như Tiên Đế cũng khó mà ngăn trở... "
"Về sau có vị kia của Cố gia mang theo con cái của mình một đường giết ra, ngăn trở hạo kiếp này cho Tiên Vực.”
"Có thể nói đây là lần sống còn khủng khiếp nhất từ lúc Tiên Vực sinh ra tới nay, nhưng kỷ nguyên quá lâu xa, không còn vài người biết đến chuyện này.”
“Năm xưa một vị Tiên Đế của Tiên Đình đi các vực tìm hữu luận đạo mới biết chuyện này, về sau ghi vào Tiên Đình Bí Các, lão hủ năm đó trùng hợp phụ trách trấn thủ Bí Các.”
Một vị di lão Tiên Cổ nói.
Bí văn này khiến mọi người ở đây giật nảy mình, Cố Ngân Hà cũng xoe tròn mắt, không ngờ tổ tiên Cố gia có chiến tích huy hoàng như vậy.
Cố Trường Sinh tiếp xúc với Hôi Lão, Cố Tứ Gia khá nhiều nên dễ tiếp thụ việc này hơn.
Vừa rồi hắn đã suy đoán điều tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận