Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 784 - Một số năm sau sẽ không còn ai nhớ kỹ, chư thế xóa sổ vạn đạo sụp đổ (2)

Hắn không hiểu tại sao thế gian này sẽ có Tiên Đế trừ đạo tu luyện ra không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Lạnh lùng, cao cao tại thượng, không để ý chúng sinh, càng bất chấp thế giới đã từng dựng dục sinh ra bọn họ, muốn tiến hành hủy diệt?
Đối với Thái Thượng Tiên Đế thì không khác gì ăn cháo đá bát, tuy rằng thiên địa có trật tự tồn tại, sẽ tiến hành đại hủy diệt khi kỷ nguyên đến cuối, chư thiên cùng vạn giới đều sụp đổ hủy diệt.
Nhưng bọn họ có thể lựa chọn cùng nhau chống lại thiên địa, chứ không phải như hiện giờ, muốn cùng mảnh thiên địa này hủy diệt tất cả.
Đã bao nhiêu năm Thái Thượng Tiên Đế không có cảm xúc mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên sinh ra tức giận cùng bi ai.
Trước đó, tuy Thái Thượng Tiên Đế đã nghe Cố Trường Sinh kể về Đại Hắc Thủ, nhưng không tức giận như bây giờ, bị tính kế là một nhẽ, nhưng lựa chọn như vậy khiến hắn cảm giác thân là Tiên Đế không cùng cấp độ với bọn họ.
Loại người này không xứng được gọi là Đế giả.
Nhưng lần này Cố Trường Sinh không nói thêm cái gì, hắn lựa chọn trầm mặc.
Bởi vì đối với chân tướng này, thật ra từ nhiều năm trước hắn đã biết.
Khi đóa Kỷ Nguyên Chi Hoa thứ chín, cũng là Luân Hồi Chi Hoa lựa chọn héo tàn, nó sẽ thúc đẩy chư thiên vạn giới cùng nhau sụp đổ, tất cả quy tắc trật tự vào lúc này hóa thành tro tàn.
Hiện giờ, Cố Trường Sinh còn ghi nhớ trên Cửu Thiên, khi hắn sắp chứng quả cảnh giới Chân Tiên, Đại Hắc Thủ trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện, chuẩn bị ở nơi đó, lên kế hoạch giết hắn.
Vào phút then chốt, Chiếu Vô Thượng thần bí xuất hiện, cho Cố Trường Sinh biết nhiều việc.
Tự nhiên bao gồm chín đóa Luân Hồi Chi Hoa, đại tế hắc ám, vạn cổ sụp đổ, thiên địa hủy diệt, chúng sinh vĩnh viễn chìm đắm.
Cho nên, Cố Trường Sinh đã sớm biết tất cả điều này, nếu như không đi lên đường cổ này, luôn ở trong Tiên Đình thì hắn vẫn sẽ đối diện tất cả điều này.
Đây đơn giản là vấn đề về thời gian, không có người có thể chạy thoát.
“Sao ngươi biết chúng ta chưa từng thủ hộ thiên địa này?”
“Trong chúng ta cũng có tồn tại từng được chúng sinh gọi là Thiên Đế, có đại công tích với thiên địa chúng sinh thì sao chứ?”
"Cho dù chư thế xóa sổ, vạn đạo sụp đổ, chúng ta cũng mặc kệ! Đến cuối cùng chỉ để lại một cái tên, thời gian qua lâu một chút, e rằng thân tộc ngày xưa cũng quên mất chúng ta.”
“Không ai nhớ tên thật của chúng ta.”
"Chúng ta tuy tồn tại ở thế gian này, nhưng mà kết quả là không có một người ghi nhớ chúng ta, sống như vậy có khác gì đã chết?”
"Cho dù rơi vào hắc ám, nhưng chỉ cần khiến chúng ta siêu thoát thì chúng ta có thể thay đổi tất cả quỹ tích định sẵn, thiên địa lại hủy diệt, lại lần nữa diễn biến, lặp lại một lần thì sao nào? Đời này tan biến, bị hủy thì sao? Đã chẳng liên quan tới chúng ta, mảnh thiên địa này đã sớm không còn thứ gì đáng giá khiến chúng ta để ý!”
Có Tiên Đế Hắc Ám lên tiếng, lạnh lùng mà vô tình, ánh sáng đen đặc bao phủ toàn thân, dù là đại đạo cũng tan vỡ dưới chân bọn họ.
Thiên hạ cùng Càn Khôn run rẩy vì sự trở về của bọn họ.
Giây phút này, bọn họ vô cùng lạnh lùng mà tuyệt tình, trong lòng trừ siêu thoát ra chẳng có cảm xúc dư thừa nào khác.
Có lẽ bọn họ trước kia còn có chấp niệm gì, nhưng mà chư thế xóa sổ, kỷ nguyên điêu tàn, Luân Hồi Chi Hoa nở rộ khiến người và sự vật mà bọn họ quan tâm đã sớm hóa thành cát bụi.
Tiên Đế thì sao?
Không thấy Đao Đế vì sống lại hồng nhan, không tiếc một đao bổ ra Luân Hồi Lộ, quyết tìm cho được một đóa hoa tương tự?
Những lời của bọn họ khiến Cố Trường Sinh cùng Thái Thượng Tiên Đế đều trầm mặc.
Thái Thượng Tiên Đế nhớ đến mình từng có chấp niệm, đó là con Thanh Ngưu đi theo hắn từ thuở là thiếu niên ngơ ngác, một đường trưởng thành Tiên Đế vô thượng, cùng với thế giới từng được hắn truyền đạo pháp khắp nơi.
Nếu không vì những điều đó thì thuở ấy hắn cần gì lấy thân hóa đạo?
Nhưng thế giới kia cũng biến mất trong sông dài thời gian, không thể truy tìm.
Trừ Thanh Ngưu còn ghi nhớ hắn ra, thế gian này có ai còn ghi nhớ đã từng có vị Thái Thượng Tiên Đế ngạo thị thiên địa, Cửu Thiên Thập Địa duy ngã độc tôn?
Giờ phút này, tâm thần của hắn run rẩy, thân là Tiên Đế, năm tháng cũng chỉ là sợi chỉ mặc cho hắn loay hoay, nhưng vẫn khó thể thay đổi kết cục vốn có, cũng không thể thay đổi thế giới đã biến mất.
Từ khi thiên địa sinh ra đã định sẵn Luân Hồi Chi Hoa nở rộ.
“Có lẽ nhiều năm sau ta cũng sẽ giống như bọn họ, khi Tiên Đình sụp đổ, tất cả thân tộc và con cái đều biến mất thành cát bụi, khi đó ta, còn có ràng buộc sao?"
Cố Trường Sinh đặt tay lên ngực tự hỏi.
Lúc Cố Trường Sinh thành tựu Tiên Đế thật ra từng nghĩ đến câu hỏi này.
Tuy Tiên Vực theo hắn trường tồn suốt kiếp, nhưng con dân ở bên trong nếu vì một ý niệm của hắn mà sống lại, đến lúc ấy bọn họ có còn là chính mình không?
Cố Trường Sinh nhớ lại mình từng đến bên ngoài Sơn Hải thành sớm hóa thành đất bụi, từ trong sông dài thời gian tìm được hồn cố nhân, thuở ấy nhiều người bị hủy diệt trong cuộc chiến với Dị Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận