Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 611 - Trọn vẹn Luân Hồi Chi Đạo, bên trong vũ trụ Luân Hồi Hải hình thức ban đầu

Cố Trường Sinh nhìn thấy gốc cổ thụ khô kia ở sâu trong Luân Hồi Hải.
Tuy rằng rất khô, rất nhiều chỗ nứt vỡ, nhưng cổ thụ vẫn cao vút đâm vào Cửu Thiên, giống như có thể chống dậy vũ trụ.
Cố Trường Sinh thậm chí thấy một đám hư ảnh tiên ma mơ hồ ngồi xếp bằng trên cổ thụ này.
Nhưng cổ thụ không có chút sinh cơ, giống như đã chết.
Ở ngọn cây, sông dài màu bạc đổ xuống, hội tụ thành dòng.
Đó là ánh sáng rực rỡ, Hỗn Độn Khí tản ra bốn phía, ngay cả trăng sáng cũng thành phông nền.
Cố Trường Sinh tiếp tục cất bước vào sâu hơn.
Bọt sóng màu bạc hóa thành từng đợt sóng gợn bên chân hắn.
"Cảm giác này... "
"Hẳn là không nhầm được.”
Cuối cùng, trong lòng hắn có cảm ứng, ngừng lại trước cổ thụ khô cạn.
Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng, cả người giống như lơ lửng trên Luân Hồi Hải.
Giờ phút này, Cố Trường Sinh giống như bị ánh sáng chói lòa vô tận bao phủ.
Tất cả đốm sáng màu bạc hội tụ bên chân hắn.
“Hắn làm gì trước Luân Hồi Cổ Thụ?”
“Không lẽ muốn thức tỉnh nó? Sau khi Luân Hồi Quả chín thì Luân Hồi Cổ Thụ sẽ rơi vào trạng thái chết giả, không tu dưỡng nghìn vạn kỷ nguyên thì khó mà thức tỉnh.”
Hoành Đế, Táng Đế xuất hiện bên trên Luân Hồi Hải, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, hơi thở khủng bố, giống như có thể trấn áp hết thảy.
Nỗi lòng của họ dao động, khí huyết mênh mông như biển cả đè ép mọi người nghẹt thở suýt nổ tung.
"Tên này muốn làm gì? Thế nhưng ngừng lại, còn ngồi xếp bằng, thật sự cho rằng có thể mượn điều này khiến Luân Hồi Cổ Thụ phát ra cộng hưởng sao?"
"Quả thực ngu xuẩn, hắn cho rằng chính mình là ai?"
“Tưởng mình là Tiên Đế sao? Muốn mơ ước Luân Hồi Cổ Thụ, nực cười chưa từng thấy.”
“Không lẽ định chờ sương mù luân hồi tán đi mới vào trong? Coi như thông minh, như vậy thì hắn sẽ không có cơ hội.”
Sinh linh Dị Vực, sinh linh Cửu U Táng Thổ đến sau thấy cảnh này, đều không kiềm được nở nụ cười.
Luân Hồi Cổ Thụ là tiên vật vô thượng, dù là Chuẩn Tiên Đế cũng không làm gì được.
Vô số kỷ nguyên qua, Luân Hồi Hải có thể bình ổn tự vận chuyển, có thể nói là nhờ công Luân Hồi Cổ Thụ.
Tất cả sinh linh đều cảm thấy Cố Trường Sinh đang làm chuyện uổng phí.
Cũng có người cho rằng hắn là tự biết khó mà tiếp tục tiến thêm nửa bước, đơn giản dùng phương thức này bỏ cuộc.
“Lấy Lục Đạo Diệu Căn trước rồi tìm biện pháp giết chết người này." Hoành Vũ xuất hiện, nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, trong lòng vụt qua các loại suy nghĩ.
Bây giờ mà ra tay ngay trước mặt Tô Huyên là đang khiêu khích nàng.
Trừ phi Hoành Vũ muốn chết, hắn không ngốc, đến lúc đó, Hoành Đế cũng không che chở hắn được.
Cho nên, phải đợi đi vào Luân Hồi Hải, lấy cớ tranh giành rồi ra tay.
Tất cả sinh linh mặc kệ Cố Trường Sinh, tiếp tục vào sâu hơn, muốn lấy Lục Đạo Diệu Căn thì nhất định phải tìm được mắt biển của Luân Hồi Hải.
Nếu không thì bọn họ không chìm xuống được.
Nơi này là chốn yên nghỉ của vạn linh, chỉ có linh hồn mới có thể chìm vào đáy biển.
Mà lúc này, Cố Trường Sinh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng khác lạ.
Hắn đương nhiên không phải muốn mượn điều này khiến Luân Hồi Cổ Thụ cộng hưởng, đơn thuần muốn ánh chiếu hình thức ban đầu của Luân Hồi Cổ Thụ.
Đương nhiên, nếu như có thể thức tỉnh Luân Hồi Cổ Thụ thì càng tuyệt.
Đáng tiếc, điều đó không hiện thực.
Việc này cũng chứng minh một phỏng đoán.
“Luân Hồi Cổ Thụ kỳ thực là nhánh của Thế Giới Thụ.”
Cố Trường Sinh cảm giác dao động luân hồi quen thuộc đến từ bên trong nội vũ trụ.
Nội vũ trụ giống như diễn biến đến trình độ hoàn mỹ vô khuyết, thậm chí sánh vai Tiên Vực.
Việc đầu tiên cần làm là sinh ra quy tắc cơ sở trong thiên địa.
Phạm vi bao gồm quy tắc cơ sở rất lớn, bao hàm thế giới vận chuyển, cũng bao hàm chúng sinh biến hóa.
Sinh lão bệnh tử, mặt trời mặt trăng luân hồi, thương hải tang điền.
Từ khoảnh khắc nội vũ trụ Hỗn Độn phân hóa, thanh khí bay lên, trọc khí chìm xuống, mở mang thiên địa, sinh ra ba nghìn Hỗn Độn Thần Ma thì nhiều quy tắc đã sinh ra.
Trong quá trình này, Cố Trường Sinh lại dùng cán huyền tạo hóa chi đạo sáng tạo ra sinh mệnh.
Nó sinh ra cùng với quy tắc sinh mệnh.
Mà hiện giờ, hắn đang định sáng tạo Luân Hồi Chi Đạo hoàn chỉnh.
Luân Hồi Cổ Thụ này là hình thức ban đầu mà hắn muốn mượn sao chép.
Trong đó đang diễn biến một đám thế giới, cuối cùng tuy rằng đi hướng văn minh khác nhau, nhưng có chốn về cuối cùng.
Đó là luân hồi.
Ý thức của Cố Trường Sinh chìm vào nội vũ trụ.
"Bái kiến ngô chủ!"
Ba nghìn Hỗn Độn Thần Ma xuất hiện từ các nơi vũ trụ của mình.
Cố Trường Sinh nhẹ gật đầu, theo sau cất bước biến mất.
Tùy theo hắn động ý niệm.
Vô tận ánh sáng rực rỡ màu bạc giống như thiên hà hội tụ trong vũ trụ.
Đó là các đốm sáng hiện ra theo văn minh hủy diệt hồi sinh ra cái mới trong một đám tiểu thế giới.
Cũng là sinh mệnh mà Cố Trường Sinh sáng tạo ra!
Oong oong oong!
Sông màu bạc chảy tới nơi này, hình thành cảnh tượng vô cùng bao la hùng vĩ trong vũ trụ.
Chỉ thấy sâu trong nội vũ trụ sâu thẳm mênh mông.
Một Thế Giới Thụ siêu khổng lồ rung lên, tất cả cành lá đều đang nẩy mầm, ánh sáng màu bạc lấp lánh tràn ngập trong thế giới.
Rồi ánh sáng rực rỡ màu bạc đan xen tại đây, hội tụ thành đại dương mới.
Nhìn từ bề ngoài thì đây là Luân Hồi Hải mới.
Nếu bị những người khác thấy thì chắc chắn sẽ khiếp sợ nói không ra lời.
Nhưng Cố Trường Sinh biết rõ mảnh Luân Hồi Hải này chỉ có cái vỏ, không thể so sánh với Luân Hồi Hải ở sâu trong Táng Thổ.
Trong nội vũ trụ của hắn, Luân Hồi Hải mới này cũng có tác dụng luân hồi.
Chẳng qua hiện giờ còn kém Lục Đạo chi ý.
Luân hồi thật sự là Lục Đạo Luân Hồi.
Lục Đạo, bao gồm vạn linh chúng sinh, chư thiên vạn giới.
“Ngày mà Luân Hồi Hải của nội vũ trụ trọn vẹn thì ta thậm chí có thể sống lại người đã chết trong Tiên Vực.”
Cố Trường Sinh không kiềm được lắc đầu nhẹ giọng nói, trên người bao phủ ánh sáng màu bạc.
"Là thật sao?"
"Vậy ngươi cũng có thể sống lại phụ vương của ta chứ?”
Một giọng nói êm tai khẽ run hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận