Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 618 - Dự định xông Cửu Thiên, ý của Tô Huyên, điều kiện vào Cố gia

Hắn vụt đứng dậy, uy áp thiên địa bàng bạc như núi biển gầm rống ập đến, dẫn động nơi này phát ra âm thanh Hỗn Độn Chân Lôi khủng bố.
Tinh khí thiên địa nhiều như biển từ bốn phương tám hướng Tinh Vực vọt tới, điên cuồng ùa vào Cửu U Táng Thổ.
Như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Cùng lúc đó, ánh sáng Đế Đạo rực rỡ phát sáng trên nguyên thần.
Nhờ cậy lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi, Cố Trường Sinh đã mài giũa tu vi đến Nhân Đạo đỉnh cao.
"Tỉnh rồi?"
"Không ngờ đến đỉnh cao Đại Đế cảnh nhanh như vậy.”
Một đỉnh núi bên ngoài Cửu U Táng Thổ, Tô Huyên nghiêng người dựa vào núi, trên khuôn mặt có chút hờ hững lười biếng lộ nét kinh ngạc cùng ý cười.
Sau đó chút ý cười bình thản này rất nhanh biến mất không thấy.
Bởi vì Cố Trường Sinh giờ phút này đã biến mất khỏi sâu trong Luân Hồi Hải, đang bước ra ngoài hư không.
Luân Hồi Hải vẫn yên ả, nhưng Cửu U Táng Thổ trong khoảng thời gian này đã phát sinh biến hóa lớn bằng trời.
Cố Trường Sinh rời khỏi Luân Hồi Hải, xuất hiện ở trên cao.
Hắn quét mắt qua, lộ vẻ ngạc nhiên.
"Xem ra trong khoảng thời gian này, Cửu U Táng Thổ không bình tĩnh."
Đưa mắt nhìn qua, toàn là cảnh tượng khô cạn hoang tàn, đất đai phương xa vỡ ra, tràn ngập hơi thở khủng bố đen sậm.
Rất hiển nhiên, trong khoảng thời gian này, nơi này phát sinh đại chiến kinh người.
Bên ngoài Cửu U Táng Thổ đã bị phá vỡ.
Luân Hồi Hải vẫn thần bí mênh mông, ánh sáng màu bạc rực rỡ dường như vạn cổ không tắt.
Bên dưới Luân Hồi Cổ Thụ khô, nơi này giống như thấm vào mặt trời mặt trăng vì sao, vô cùng mỹ lệ mà rực rỡ.
Những động phủ cổ xưa vẫn giấu trong bóng tối sâu thẳm, mơ hồ bay ra tiên vụ và Hỗn Độn Khí hướng về phía bên ngoài.
Sinh linh cổ xưa ngủ say ở bên trong giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Cố Trường Sinh.
Tuy Tô Huyên từng nói với hắn.
Cửu U Táng Thổ trừ Táng Đế ra còn có Đế khác.
Nhưng những Đế này không tỉnh lại.
Xem ra Táng Đế và Hoành Đế bị Chuẩn Tiên Đế Cố gia vây giết không khiến những sinh linh cổ xưa này để ý.
"Ta tu luyện bao lâu?"
Cố Trường Sinh thấy ngay Tô Huyên trên đỉnh núi, hắn lắc người đáp xuống bên cạnh nàng.
“Hơn ba nghìn năm.”
Tô Huyên đánh giá Cố Trường Sinh từ trên xuống dưới, biểu cảm bình thản.
Tu vi đã tu luyện đến Nhân Đạo đỉnh cao.
Xem ra Lục Đạo Diệu Căn có tác dụng khá lớn với Cố Trường Sinh, không uổng công của nàng.
“Không ngờ đã qua hơn ba nghìn năm!”
Cố Trường Sinh mặt lộ một chút kinh ngạc, hắn luôn luôn tham ngộ Lục Đạo Luân Hồi, không phát hiện thời gian trôi qua.
Hắn thậm chí cảm giác mới trôi qua trong chớp mắt.
Tô Huyên liếc xéo hắn:
“Vậy ngươi cho rằng sẽ là bao lâu?"
"Trong khoảng thời gian này, xin đa tạ."
Cố Trường Sinh không nói thêm cái gì, cười cười nói.
Hắn cũng không phải loại người không biết tốt xấu.
Từ lúc đến Cửu U Táng Thổ, Tô Huyên luôn chăm sóc hắn.
Nào là báo cho hắn biết kế hoạch của Táng Đế, nào là mang hắn đi Luân Hồi Hải, cướp đoạt cơ duyên ở đây.
Thậm chí lúc hắn tham ngộ Lục Đạo Luân Hồi quy tắc, Tô Huyên ở đây hộ pháp cho hắn hơn ba nghìn năm.
Đường đường tồn tại Chuẩn Tiên Đế, còn là nữ mà làm đến mức này vì hắn.
Nói thật ra, hắn có chút cảm động.
Chuyện này không có gì phải phủ nhận.
Tô Huyên không ngờ Cố Trường Sinh nói tiếng cảm ơn với mình, tâm thần trong một chốc có chút hoảng hốt.
Đương nhiên, với tâm cảnh tu hành của nàng hiện giờ thì chút hoảng hốt này rất nhanh biến mất không thấy, ngoài mặt vẫn lạnh lùng.
Xưa kia Tô Huyên luôn ôm lòng áy náy với Cố Trường Sinh, thậm chí sợ hắn bởi vậy mà chán ghét chính mình.
Dù tu đến trình độ hiện giờ, Tô Huyên vẫn không chém chết thất tình lục dục.
Loại cảm xúc này luôn theo nàng đến nay.
Tô Huyên có thể lựa chọn ra tay giết Cố Trường Sinh.
Nhưng nàng cũng không có làm như vậy.
Dù sao nàng luân hồi vô số lần nhưng đây là ký ức duy nhất từng động tình.
Luân Hồi Ấn ngưng tụ từ kỷ nguyên khác đến cuối cùng bị nàng chém hết.
"Không cần khách khí."
Tô Huyên lắc đầu, âm thanh thiểu mấy phần hờ hững, nhiều mấy phần trong trẻo lạnh lùng.
Cố Trường Sinh hỏi thăm trong khoảng thời gian này ba nghìn Đạo Vực đã phát sinh sự tình gì.
Hắn cũng rất tò mò, tại sao tồn tại vô thượng khác ở sâu trong Cửu U Táng Thổ không có thức tỉnh.
Tô Huyên nhìn hắn một cái, giải thích:
“Cùng là Táng Thổ Chi Đế, thật ra không đồng lòng với nhau. Đối với họ thì cái giá khi thức tỉnh quá lớn."
"Chỉ cần không nguy hiểm đến sinh mệnh của bọn họ, hoặc liên lụy họ thì họ sẽ không dễ dàng thức tỉnh."
Cố Trường Sinh quay đầu nhìn Luân Hồi Hải vẫn thần bí, gật đầu, nói:
“Cho nên, chỉ cần sâu trong Cửu U Táng Thổ không bị xóa tên khỏi Tiên Vực thì những sinh linh cổ xưa này sẽ không tỉnh lại?"
"Có thể nói như vậy."
Tô Huyên khẽ ừ, nàng đã suy nghĩ về vấn đề này suốt ba nghìn năm.
Nhưng mà về sau cũng không thấy trong đó có bất cứ dao động gì truyền đến.
Có thể thấy những sinh linh cổ xưa này không định xuất thế.
“Cuộc chiến Chuẩn Tiên Đế đến hiện giờ đều còn chưa kết thúc, nhưng phỏng chừng sắp xọng rồi. Táng Đế và Hoành Đế đã bị thương nặng."
Sau đó, Tô Huyên nói tiếp.
Nàng cũng không có tham dự trận chiến ấy, chủ yếu lo lắng để Cố Trường Sinh một mình ở đây sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Nếu không thì với tính cách của nàng, với kẻ thù cũ Táng Đế, nàng quả quyết không thể nào bỏ qua cho người này.
Đương nhiên, Tô Huyên sẽ không nói cho Cố Trường Sinh biết suy nghĩ trong lòng mình.
Cố Trường Sinh hỏi:
“Vậy còn ba nghìn Đạo Vực?”
Chân mày như vẽ của Tô Huyên hơi cau:
"Ngươi thật sự xem ta là trạm thông tin sao?”
Ở bên cạnh Cố Trường Sinh, nàng chẳng có chút uy nghiêm của Chuẩn Tiên Đế.
Cố Trường Sinh tự nhiên biết giận dỗi trong lời nói của nàng, hắn cười nói:
“Ta biết nàng sẽ nói cho ta.”
Tô Huyên nghe vậy mắt lấp lóe, trong lòng tuy rằng có chút vui mừng, nhưng trên mặt vẫn bình thản, như thể không vui chút nào.
"Ba nghìn Đạo Vực những năm gần đây cảnh giác hơn, cơ hồ mỗi đạo thống cùng thế lực đều đang tập kết tộc nhân."
“Giữa các Đạo Vực có thuyền bay và chiến thuyền chạy qua, nhiều cỡ hàng nghìn, vạn, đi chi viện Sơn Hải thành."
“Bên Dị Vực có Chuẩn Tiên Đế xông ải, nhưng bị ngăn trở, không đánh chiếm Sơn Hải thành được.”
Lời của Tô Huyên khiến Cố Trường Sinh hơi ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận