Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 546 - Quét ngang vô địch, uy của Hồng Mông Ấn, đạo âm kinh thế trấn sát Chân Tiên

Đó là một món pháp bảo tiếng tăm lừng lẫy, tuy không phải là bảo ấn của nhân vật đỉnh cao Tiên Đạo ngày xưa, nhưng cũng có thể vỡ nát mặt trời mặt trăng.
Nhưng mà, Cố Trường Sinh chiến khí ngập trời, toàn thân Hỗn Độn Khí xán lạn, che lấp mặt trời mặt trăng ngân hà.
Hắn tựa như thần linh giáng thế, một bàn tay vỗ lên trời, đánh nát bấy Phiên Thiên Ấn, nổ ngay tại chỗ.
"Điều này không thể nào, chẳng lẽ chúng ta đều nhìn lầm?"
"Đây rốt cuộc là quái vật gì! ?"
Đám sinh linh Vương Tộc tay chân lạnh lẽo.
Lần đầu tiên bọn họ hối hận vì phán đoán của mình, tu sĩ Tiên Vực này quá khủng bố.
Giây sau, Cố Trường Sinh liên tiếp ra tay, Hỗn Độn Khí ngập trời, dường như sôi trào, mọi người đều bị nhấn chìm, bọn họ cũng không ngoại lệ, vô cùng kinh khủng.
Đám sinh linh Vương Tộc này không đánh lại.
Tiếc rằng khi bọn họ phản ứng lại thì đã muộn.
Ầm!
Thoáng chốc, nơi đây vang lên tiếng gào rú thảm thiết hãi hùng.
Bùm bùm bùm!
Rất nhiều người đều trở thành huyết vụ thịt nát.
“Điều này không thể nào!”
Gia Mạc Sát tái mặt, nhanh chóng né ra, thần hồn run rẩy, hắn chỉ từng gặp loại uy thế này trên người ca ca của mình.
Vô địch, đẩy ngã tám phương!
"Dừng tay!" Một vị Cổ Tổ Chân Tiên cảnh Vương Tộc ra tay đẩy lui địch thủ của hắn, hốc mắt suýt rách, vội lao đến, tiên uy mênh mông, nổ vang, định ra tay đè chết Cố Trường Sinh.
Đám người Tiên Vực tái mặt.
"Đáng chết! Ngay cả Chân Tiên cảnh cũng vô sỉ như vậy!” Tô Nghê Thường tức giận, mày liễu dựng ngược, thúc đẩy bí bảo Tụ Lý Nhật Nguyệt, định ngăn lại đòn tấn công.
Dù sao Chân Tiên cảnh và Đế cảnh không cùng cấp bậc.
Căn bản không thể nào chống cự!
"Đã sớm đợi các ngươi ra tay!”
Nhưng mà, Cố Trường Sinh nhếch mép cười nhạt.
Hắn chỉ đợi giây phút này thôi.
Ngay lúc này, Hồng Mông Ấn tích súc thật lâu phát ra đạo âm kinh thế, sóng âm khủng bố truyền khắp phía trước, tựa như một phương thế giới Hồng Mông giáng xuống, mảng lớn hư không trở thành hư vô!
"Đây là cái gì... "
Chân Tiên Dị Vực tấn công này xoe tròn mắt, tràn ngập hoảng sợ và khó tin.
Giây sao, phụt một tiếng.
Thân hình của hắn tan vỡ thành phấn, tiên khí cũng hóa thành hạt bụi.
Cảnh này khiến chiến trường hỗn loạn thoáng chốc lắng xuống.
Sắc mặt của Cố Trường Sinh thoáng chốc tái nhợt, nhưng sau khi ăn nhiều thánh dược thì lại khôi phục khí huyết dâng trào.
Bùm!
Hắn thừa dịp này lao nhanh đi, một tay đè Gia Mạc Sát đứng ngây người xuống đất, nửa người thoáng chốc nổ tung, phát ra tiếng hét thảm.
“Chân của Kỳ Lân đại nhân không phải thứ như ngươi có thể mơ ước." Cố Trường Sinh ánh mắt rất sâu thẳm, bàn tay đè mạnh nổ nát người này, nhưng chừa lại nguyên thần vô cùng kinh hoàng.
Hỗn Độn Khí ngập trời, cuốn sạch Thương Vũ, khiến tám phương chấn động.
Mọi người đều hoảng sợ.
Gia Mạc Sát bị Cố Trường Sinh trấn áp, thân hình tan vỡ, chỉ còn lại nguyên thần cực kỳ hãi hùng.
Tất cả điều này chỉ phát sinh trong tích tắc.
Sông thời gian cuồn cuộn, rất nhiều sinh linh Dị Vực còn chưa phản ứng lại, vẫn thẫn thờ.
Một vị Cổ Tổ Chân Tiên cảnh, nhân vật đứng sừng sững đỉnh cao Dị Vực.
Vừa rồi thế nhưng bị nam nhân áo trắng kia chấn chết?
Máu tươi mang theo ánh sáng Tiên Đạo rơi giữa không trung, vô cùng chói mắt, khiến người tim rung lên, không kiềm được muốn quỳ lạy.
Tồn tại cấp bậc Chân Tiên.
Nhìn xuống đỉnh cao Nhân Đạo vô số năm, đã đến cảnh giới Thiên Nhân.
Trừ Thiên Nhân Ngũ Suy ra, thế gian còn có ai có thể giết chết bọn họ?
Nói thẳng ra là chinh chiến trong Sơn Hải thành nhiều kỷ nguyên tới nay, chưa từng nghe qua có tồn tại Chân Tiên cảnh nào bỏ mạng.
Cho dù đánh không lại đối thủ thì tồn tại Chân Tiên cảnh cũng có thể nghĩ biện pháp trốn thoát.
Huống chi, Chân Tiên cảnh đã chạm đến áo nghĩa sông thời gian, thậm chí có thể quấy nhiễu một phần thời không.
Nguyên thần mà trốn vào đó thì ai tìm ra được?
Nhưng hôm nay, Chân Tiên bỏ mạng!
Điều này không thể tin, như ảo mộng, khiến mọi người đều không dám tin tưởng.
Nhưng nó diễn ra ngay trước mắt.
Tất cả sinh linh Dị Vực da đầu tê dại, thần hồn chấn động. Sinh linh màu đen đang giao chiến với Chung Tằng không dám lỗ mãng đi cứu Gia Mạc Sát.
"Đây rốt cuộc là cái gì?"
“Không lẽ tên này còn ẩn giấu thủ đoạn nào nữa?”
Cửu Đầu Vương và Tô Nghê Thường cực kỳ khiếp sợ xoe tròn mắt.
Vừa rồi Tô Nghê Thường còn muốn vận dụng Tụ Lý Nhật Nguyệt đi cứu Cố Trường Sinh, nhưng nàng ngừng lại giữa chừng.
“Uy lực của Hồng Mông Ấn quả thực bất phàm, nhưng khi vận dụng cần một khoảng thời gian dài.” Cố Trường Sinh nhanh chóng trở lại bình tĩnh, Hồng Mông Ấn là tiên bảo cộng sinh của hắn, cấp bậc cấp độ thật sự là quá cao.
Thế cho nên hiện tại hắn chỉ có thể vận dụng ngắn ngủi.
Nếu thật sự muốn phát huy tất cả uy lực, Cố Trường Sinh phỏng chừng cần phải đột phá đến Tiên Vương cảnh mới được.
Sau đó, hắn nhìn về hướng thần hồn Gia Mạc Sát bị chộp trong tay, nét mặt rất lạnh lùng, hỏi:
“Làm cách nào ngừng lại tế đài này?”
Gia Mạc Sát nét mặt vô cùng kinh khủng, không phản ứng lại, đã bị đánh thành trạng thái nguyên thần.
Giờ phút này, trong đầu hắn ù đặc.
"Dừng tay! Đừng hòng tổn thương tính mệnh của tiểu chủ, có gì bàn lại!”
Sinh linh màu đen cắn răng thúc đẩy tinh huyết, bùng nổ thần uy khủng bố ép lùi Chung Tằng giao thủ với mình, biểu cảm kinh hoàng và lo lắng, hắn vội vàng hét to.
Nhưng e ngại Cố Trường Sinh còn giữ thủ đoạn khủng bố vừa rồi, sinh linh màu đen không dám đến gần.
Nếu Gia Mạc Sát xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sinh linh màu đen cũng khó thoát khỏi cái chết.
Ca ca của Gia Mạc Sát là nhân vật tuyệt đỉnh.
Chẳng những là Chân Tiên trẻ tuổi nhất Dị Vực, cũng là đệ tử duy nhất của Mạc Vương mới lên.
Cho nên, Gia Mạc Sát không thể chết ở đây.
Sinh linh Vương Tộc khác đều không cách nào đánh đồng với Gia Mạc Sát.
"Đều dừng tay cho ta, nếu không sẽ giết hắn.” Cố Trường Sinh quét mắt bốn phía, chú ý biểu cảm kiêng kỵ, hoảng sợ của tất cả sinh linh Dị Vực, biết thân phận của Gia Mạc Sát đặc biệt, hắn quát bảo bọn họ dừng lại.
Ánh mắt Cố Trường Sinh lạnh băng quét qua bốn phương.
Trên áo trắng dính máu, vừa siêu nhiên vừa có sự tàn nhẫn sát phạt.
Uy thế khủng bố vừa rồi tựa như Thần Ma vô địch vẫn còn đọng lại.
Một đấm đánh chết một mảng lớn sinh linh, mọi người đều tim đập chân run.
Bọn họ không dám đối diện với Cố Trường Sinh, thần hồn đang chấn động.
Sinh linh màu đen luống cuống, uy áp Chân Tiên tràn ngập, quát ra lệnh cho người bên Dị Vực đều dừng tay.
Thoáng chốc, nơi đây ngừng hỗn chiến, sinh linh của Dị Vực và Tiên Vực bầm dập, mang theo vết máu, đầy rẫy vết thương.
Dưới đất có rất nhiều thi hài, hai bên đã chết rất nhiều người.
"Ha ha ha, ngay cả Chân Tiên cũng bỏ mạng, thật là đâm thủng trời!”
"Cố gia đại nhân tới đâu là vô địch đến đó! Dị Vực không có ai dám tranh phong, người nào cũng sợ!”
Tất cả thành viên tiểu đội săn bắn thì cảm xúc phấn chấn, sôi trào máu nóng, trong lòng dâng trào.
Bao nhiêu năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận