Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 624 - Thế giới bao la hùng vĩ, thiên địa thế ngoại, hồng trần cấm khu

Ở một chỗ vách đá, một nam nhân trung niên áo trắng yên lặng ngồi xếp bằng, trước mặt bày một bàn cờ, vẻ mặt siêu nhiên bình tĩnh, toát lên vẻ siêu thoát trần thế.
Trên người của hắn lượn lờ một loại huyền diệu, dường như có ức vạn ngôi sao vòng quanh, chìm nổi không ổn định, diễn biến tiên ý vô biên.
Thoạt nhìn tựa như chân chính đắc đạo Cổ Tiên.
Giờ phút này nói chuyện một là tiểu đồng mặc áo đạo bên cạnh nam nhân trung niên áo trắng, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú.
Nhưng tuổi thật thì rất cổ xưa, tồn tại vô số kỷ nguyên.
"Không ngờ rằng hiện giờ thế nhưng có người còn đến Cửu Thiên.”
Nam nhân trung niên áo trắng đặt cờ xuống, ánh mắt rất sâu thẳm, nhẹ lắc đầu.
Theo sau, mặt của hắn lộ một chút kinh ngạc, tầm mắt xuyên thấu tầng tầng không gian, lẩm bẩm nói:
“Trên người tiểu tử này có hơi thở của Cố thị bộ tộc, không ngờ là Hỗn Độn Thể thành đạo trong truyền thuyết.”
"Xem ra những năm gần đây bên ngoài phát sinh rất nhiều sự tình."
"Ngươi đi đưa hắn đến đây.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Tiểu đồng áo đạo đồng ý nói, sau đó lắc người, biến mất trên vách núi.
Thác nước màu bạc rộng rãi không nhìn thấy tận cùng.
Lão Quy màu trắng luôn cõng Cố Trường Sinh ngược thác nước mà lên, giống như đi trên con đường vốn không tồn tại trên đời.
Hai người đôi khi nói chuyện một câu.
Nhưng Lão Quy màu trắng không hiểu nhiều về tin tức trên Cửu Thiên.
Nó chỉ phụ trách ở đây cõng khách nhân tìm đến, đi lên trên.
Nhưng cách lần trước nó thức tỉnh đã là qua trăm nghìn vạn kỷ nguyên trước.
Từ miệng của Lão Quy màu trắng, Cố Trường Sinh biết được nhiều tin tức về vị Thần Chủ thần bí kia.
Nghe nói là một trong những vị Tiên Thiên Thần Linh cổ xưa nhất từ khi Tiên Vực sinh ra tới nay.
Sinh làm thần, tự nắm giữ đại đạo.
Cố Trường Sinh yên lặng ngồi xếp bằng, các loại ý tưởng vụt qua trong lòng.
Nửa tháng sau.
"Đạo hữu, lão phu chỉ có thể chở ngươi đến nơi này."
Lão Quy màu trắng ngừng lại trên một mảnh đất lơ lửng mênh mông vô ngần.
Nguồn thác nước ngân hà màu bạc là ở đây.
Một con sông lớn ngập trời, không giới hạn từ rìa đại lục đổ xuống.
Đúng là ứng một câu nói.
Hư hư thực thực ngân hà rơi Cửu Thiên.
"Đa tạ."
Cố Trường Sinh rời đi thuyền bay thanh vân, xuất hiện trên mảnh đại lục bao la này.
Hắn có chút kinh ngạc.
“Lực lượng quy tắc thiên địa rất dày đặc, thậm chí còn có pháp tắc... "
Trong không khí, tiên vụ tràn ngập, vô cùng thần dị.
Nhiều cảnh tượng tường thụy đều đang hiện ra.
Thụy cầm ở đây không sợ Cố Trường Sinh chút nào, ngược lại dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn.
“Một nơi thần kỳ, tựa như cõi yên vui trong trần gian.”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, đưa mắt nhìn qua, có nhiều sinh linh, nhưng không thấy dấu vết của tu sĩ.
Cố Trường Sinh đang định tìm sinh linh hỏi thăm.
Một tiểu đồng mặc áo đạo bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú.
Nhưng trong mắt có vô tận tang thương, đứng ở nơi đó cho cảm giác muốn tách rời khỏi thế gian, bàng quan.
Rất hiển nhiên, tiểu đồng này không trẻ tuổi như bề ngoài.
"Đạo hữu là... ?" Cố Trường Sinh giật mình, chắp tay hỏi.
“Chào công tử, chủ nhân đã chờ lâu, mời đi theo lão phu.” Tiểu đồng áo đạo mỉm cười vái chào Cố Trường Sinh, giọng nói rất già nua, tiếp đó dẫn đường.
Cố Trường Sinh thầm giật mình.
Thực lực của tiểu đồng này tuyệt đối sâu không lường được.
Tuy rằng thoạt trông như người thường, nhưng dù là Tiên Vương thì phỏng chừng đến thế là cùng.
Giơ tay nhấc chân mơ hồ hòa vào thiên địa.
Đạo pháp tự nhiên.
Dung hợp như nhất.
Hơn nữa hắn cũng chú ý tới, trong bàn tay của tiểu đồng có rậm rạp vảy màu xanh nhạt, trông giống như rồng.
“Chân Long bộ tộc?"
Cố Trường Sinh trong lòng có chút suy đoán.
Tiểu đồng chú ý tới biểu cảm của Cố Trường Sinh, mỉm cười nói:
“Công tử không cần tốn sức suy đoán, trong người lão phu chỉ chảy xuôi huyết mạch giống với Chân Long, chứ không phải con cháu của Chân Long.”
“Được chủ nhân thương tình tu hành tại đây.”
"Thì ra là vậy." Cố Trường Sinh bình tĩnh gật đầu.
Lão Quy màu trắng, huyết mạch giống Huyền Vũ.
Tiểu đồng áo đạo trước mắt có huyết mạch giống Chân Long.
Vậy chỗ này có khi nào còn có huyết mạch giống Tiên Hoàng, Kỳ Lân không?
Vị Thần Chủ thần bí này có tính toán gì?
Trong đoạn đối thoại bình thường này, Cố Trường Sinh có hiểu biết sâu hơn về nơi đây.
“Thật là một thế giới bao la hùng vĩ chân thực, siêu thoát Tiên Vực."
Những gì chứng kiến ở trên đường làm Cố Trường Sinh thầm giật mình, hơi tán thán.
Bỏ vốn lớn như vậy, tu sĩ bình thường không thể làm được.
Không chỉ có thế giới chi đạo, còn có pháp tắc sáng tạo ngưng tụ trong đó, một niệm sinh diệt, huyền diệu mà kỳ diệu.
Rốt cuộc, trên vách núi, hắn trông thấy Thần Chủ áo trắng này.
“Mời tiểu hữu.”
Thần Chủ áo trắng cười nói, đột nhiên xuất hiện một bộ bàn ghế uống trà, làm động tác mời Cố Trường Sinh.
"Tiểu hữu là đến từ ba nghìn Đạo Vực đúng không?”
Thần Chủ áo trắng trông rất hiền hòa, siêu nhiên khó tả, ngồi xếp bằng trên vách núi, cả người dường như cùng thiên địa đại đạo dung thành một thể.
Loại hơi thở này, Cố Trường Sinh chỉ từng thấy ở một người.
Là Cố Tứ Gia.
Dù là Hôi Lão đều không có hơi thở như vậy.
Trên vách núi, tiên vụ màu trắng nhẹ bay, mông lung thành sương chảy xuôi dưới chân.
Chỉ riêng chỗ này đã có thể cảm thụ được tiên ý ập vào mặt, đối với tu sĩ thì diệu dụng nhiều đến nỗi khó mà hình dung.
Quả thật là thánh địa của thiên địa.
"Không giấu gì tiền bối, tại hạ quả thực đến từ ba nghìn Đạo Vực." Cố Trường Sinh gật đầu, ngồi xuống ghế đá.
Tiểu đồng áo đạo đứng sau lưng hắn.
Tiểu đồng pha trà cho Cố Trường Sinh, chiêu đãi khách nhân, hương trà nghi ngút khiến người vui vẻ thoải mái, nguyên thần dường như sắp phi tiên.
Trong chén trà hội tụ ánh sáng của muôn vàn tinh tú, lấp lánh trong suốt, có thế giới chi quang đan vào, dường như một phương phương thế giới ngâm thành cổ trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận