Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 664 - Bày tiệc mời khách, những người đi theo ngày xưa, vô địch dưới Tiên Vương?

Cố Trường Sinh biết Tô Huyên đang âm thầm nghe tất cả chuyện này, đột nhiên Càn Khôn nổ vang, một luồng ý lạnh đáng sợ cuốn tới, dường như có thể đông lạnh vũ trụ.
Tất cả mọi người sợ hết hồn, từ trong linh hồn sinh ra run rẩy.
Lúc này, Cố Trường Sinh sắc mặt cũng không khỏi có chút lúng túng, hơi hắng giọng một tiếng, nói:
"Bát Tổ, người không thể nói như vậy."
Hắn không ngờ Bát Tổ có một mặt già mà không kính như thế.
Sao có thể gọi là lừa gạt tới tay chứ?
Bát Tổ cũng đã nhận ra luồng hơi thở khủng bố này, biết rằng vị Chuẩn Tiên Đế kia nghe được lời này, vội vàng nói sang chuyện khác, vung tay lên, hô to với tất cả mọi người:
"Vào thành!"
Nội thành Sơn Hải thành rộng lớn, theo Cố Trường Sinh dẫn dắt đại quân ba nghìn Đạo Vực đến chi viện, nơi này dần trở nên náo nhiệt.
Oong oong oong!
Từng luồng cầu vồng trong thiên địa bay nhanh tới, cường giả các tộc cưỡi những chiếc xe thần đến, vô cùng khí phái, uy thế cường đại.
Rất nhiều tu sĩ trong khu vực đều chạy tới, bao gồm các vị đại thống lĩnh tu vi cường đại, suất lĩnh rất nhiều chiến sĩ ở tiền tuyến chém giết với Dị Vực.
Trong đó có không ít người là người quen cũ của Cố Trường Sinh.
Trước đây, lúc hắn tới Sơn Hải thành luyện tập đã quen biết bọn họ, cùng nhau tập sát rất nhiều cường giả Dị Vực, từng để lại uy danh hiển hách.
Trong đại quân ba nghìn Đạo Vực tới đây có tộc nhân của bọn họ, lúc này trong lòng cảm xúc rất phức tạp, vừa có cảm động, lại có vui mừng.
Bọn họ không cần phải một mình chiến đấu anh dũng nữa, dựa vào ba nghìn Đạo Vực vạn tộc phía sau bọn họ, có hàng ức vạn sinh linh đang chống đỡ.
Ngày này, Sơn Hải thành hiếm thấy cử hành tiệc rượu đón gió.
Mỗi tòa cung điện lầu các đều có tiên vụ lượn lờ, mây mù đầy màu sắc, mây lành chảy xuôi, cực kỳ thần thánh.
Sinh linh các tộc đang vui mừng, trong tiệc rượu mỹ nữ có tu vi dâng rượu đưa trái cây, cực kỳ náo nhiệt, ăn uống linh đình, một cảnh tượng an bình hiếm thấy.
Đương nhiên, chuyện một vị cường giả Nửa Bước Tiên Vương bị chém giết cũng dẫn phát náo động rất lớn, tất cả tu sĩ lòng dâng sóng lớn.
Dù sao đây cũng là vị Vương duy nhất của Dị Vực bị giết chết kể từ khi đại chiến bùng nổ cho tới nay, điều này khiến mọi người cảm nhận được một loại hy vọng.
Trận đại chiến này, bọn họ vẫn có hy vọng.
Trên yến tiệc, Cố Trường Sinh toàn thân áo trắng, không dính một hạt bụi, siêu nhiên yên lặng, ngồi đàng hoàng ở hàng đầu, cùng đại thống lĩnh ở hai bên uống rượu, đang bàn luận chuyện hôm nay, cùng lúc đó ôn chuyện khi xưa.
"Tu vi bây giờ của Thần Tử thực sự là sâu không lường được, đã không thể cảm giác được một chút hơi thở nào, thậm chí không biết ngươi đã đến trình độ nào rồi, trước đây Hôi Lão từng nói như thế, thực sự không phải giả. Cố gia ta có một Thần Tử như vậy, liền có thể dựng lên vạn cổ bất hủ."
Người nói chuyện là một nam nhân trung niên mặc áo lam nho nhã, vẻ mặt mỉm cười thở dài nói, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng trong đôi mắt lại chảy xuôi tiên quang rực rỡ.
Người quen hắn đều biết đây tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn, cường giả Dị Vực chết trong tay hắn nhiều vô số kể.
Cố Thiên Hà, một vị đại thống lĩnh có tu vi Chân Tiên cảnh hậu kỳ.
Hắn đã từng là thiên kiêu tuyệt thế một thế hệ của Cố gia, thiên phú rất đáng sợ, là một nhân vật được cùng thế hệ ở nhiều kỷ nguyên trước xưng tôn, có thể nói bây giờ là một trong mười đại cao thủ Chân Tiên cảnh ở Sơn Hải thành này.
"Thiên Hà thúc khen nhầm rồi, ta chỉ là đi lên con đường khác với các người, con đường tràn ngập ẩn số."
Cố Trường Sinh cười cười, sắc mặt rất bình tĩnh, bây giờ hắn đã thành tựu Chân Tiên, nhưng trong Sơn Hải thành rất ít người biết được thực lực chân chính của hắn.
Miểu Vương chết, rất nhiều người đều cho rằng là do Tô Huyên làm.
Lúc đó Cố Trường Sinh một kiếm chém chết Miểu Vương, điều này quá mơ tưởng viễn vông, mặc dù có hàng ức vạn đại quân chính mắt nhìn thấy, nhưng rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy là do vị Chuẩn Tiên Đế kia âm thầm ra tay.
Về chân tướng của sự việc, cao tầng của Sơn Hải thành có ý định giấu giếm, không định bại lộ thực lực chân chính của Cố Trường Sinh, sợ thám tử mà Dị Vực đặt ở Sơn Hải thành sẽ truyền tin tức về, thời điểm chuẩn bị giao chiến, sẽ cho Dị Vực một kinh hỉ lớn.
Dĩ nhiên đối với những tin tức, lời đồn đãi này, Cố Trường Sinh không giải thích gì, hắn tới Sơn Hải thành không phải để chứng minh cái gì.
"Dù là chúng ta, hiện tại xem ra cũng không phải là đối thủ của Thần Tử."
Một vị đại thống lĩnh khác lên tiếng, cũng có Chân Tiên cảnh hậu kỳ, tên là Lạc Phong.
Người này cũng là một thế hệ kỳ tài của mấy kỷ nguyên trước, năm đó danh xưng Chí Tôn, nhân vật cấp bậc hạt giống, là cường giả trẻ có sức lực lớn nhất trong Chí Tôn Đường ở thời đại đó.
Hơn nữa, hắn xếp hạng đại đệ tử của trưởng lão cổ xưa nhất của Chí Tôn Đường, thân phận không giống bình thường.
Đã từng đánh khắp thời đại kia, trong cùng thế hệ chỉ có một hai người mới có thể cùng hắn tranh phong.
Hắn là Chí Tôn trẻ tuổi của mấy kỷ nguyên trước, từng là một trong ba cường giả hàng đầu ở thế hệ đó!
Loại thân phận này, chiến tích như vậy. Năm đó hắn là một thế hệ nhân vật phong vân, Vương Giả tuyệt đối.
Đối với mấy lời này, Cố Trường Sinh chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Lạc Phong nói lời như vậy, trong phút chốc tiệc rượu gần đó nhấc lên sóng to gió lớn.
Rất nhiều người đều cố ý nhìn qua, sắc mặt khác nhau, có khen ngợi, cũng có kính phục, phức tạp.
Mặc kệ nói thế nào, Cố Trường Sinh bằng chừng ấy tuổi đã đi tới trình độ này, đã khai sáng khơi dòng vạn cổ.
Ai có thể so sánh?
Trước đây, những thiên kiêu vô thượng này cùng hắn tiến hành tập luyện ở Đế bảng, không nghe nói người nào đã Thành Đạo.
Hành trình đi những giới khác còn rất xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận