Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 522 - Bảng Đế nơi tập luyện cuối cùng, sống lưng thiên địa, Sơn Hải thành

Bọn họ như đi giữa vũ trụ, thiên địa hoang vắng, bốn phía có nhiều ngân hà chìm nổi, ngôi sao tan vỡ, mặt trời mặt trăng khô cạn, cảnh tượng vô cùng rung động.
Tất cả mọi người đi trên con đường thần bí, các ngôi sao vòng quanh bốn phía, từng dải ngân hà xuất hiện, bao la hùng vĩ mà rung động.
"Hy vọng lần này mọi người đều có thể bình an quay về.” Nhìn tất cả mọi người rời đi, mấy vị di lão Tiên Cổ khẽ nói, mang theo cầu nguyện, bọn họ không theo cùng, chỉ có lão nhân áo trắng đi với đoàn người.
"Nơi này là?" Cửu Đầu Vương không kiềm được tim đập nhanh.
Dường như qua một giây, lại như trôi qua nghìn vạn năm, cảnh tượng trước mắt mọi người dần rõ ràng, họ đã đứng trên tế đài năm màu khác.
"Nơi này là Sơn Hải thành.” Lão nhân áo trắng trầm giọng nói, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có.
“Không khí ở đây đều tràn ngập mùi thiết huyết.” Cố Ngân Hà khẽ lắc đầu nói, cảm giác ý sát phạt thiết huyết tràn ngập trong không gian.
Bên dưới tế đài năm màu sớm có một đám tu sĩ hơi thở cường đại, dáng người khôi ngô, giáp trụ cổ xưa lấp lánh thần quan đứng chờ.
Thực lực của mỗi người đều từ Đế cảnh trở lên, yếu nhất cũng là Đại Đế cảnh trung kỳ.
"Tôn Lão... " Bọn họ hiển nhiên quen lão nhân áo trắng, lên tiếng chào.
Lão nhân áo trắng nhẹ gật đầu.
Sau đó, nhóm người này dùng ánh mắt khác lạ quan sát đoàn người Cố Trường Sinh, giống như đánh giá đám lính mới trong trại lính.
“Đây là người mới của kỷ nguyên này? Bảng Đế đã vô số kỷ nguyên chưa mở, không ngờ mở ra vì mấy tiểu tử này.”
Bọn họ lần lượt mở miệng nói, mang theo tò mò, nhưng không có coi thường hoặc là xem nhẹ, phần lớn ánh mắt rất thân thiện.
Đơn thuần tò mò khuôn mặt mới đến.
“Hơi thở khá mạnh, mạnh hơn mấy kỷ nguyên khác nhiều, nhưng... sao có một Chuẩn Đế cảnh hậu kỳ?” Một tu sĩ cõng cây búa to màu vàng nhìn về phía Cố Trường Sinh, hơi nghi hoặc.
"Như thế nào, khinh thường Chuẩn Đế cảnh hậu kỳ? Không chừng ngươi đánh không lại người ta.” Một tu sĩ một mắt đứng bên cạnh bĩu môi nói, hắn tóc hoa râm, nhưng khuôn mặt là người trung niên, trên mặt có một vết sẹo dài, tăng thêm phần dữ tợn.
Ngoài người tu sĩ này quấn quanh Hỗn Độn Khí, là biểu hiện thân thể cường đại đến một mức độ nào đó, hiển nhiên có chút uy thế.
Lời này thốt ra, những người khác yên lặng.
Tu sĩ một mắt nhếch mép, sau đó lộ ra nụ cười tự cho là hiền hòa nhất, nói:
“Các bạn trẻ, hoan nghênh đến Sơn Hải thành.”
“Nhưng nói mất lòng trước được lòng sau, các ngươi ở đây sẽ phải trải qua sự tình tàn khốc nhất cuộc đời mình.”
Lão nhân áo trắng, tức là Tôn Lão nở nụ cười, khoát tay nói:
"Đủ rồi, bọn họ là hy vọng cuối cùng trong kỷ nguyên của chúng ta, phải trông chờ vào bọn họ. Bảng Đế thí luyện lần này, tốt nhất không để một người nào xảy ra chuyện.”
Nghe lời này, đám người đều hơi khiếp sợ.
Không lẽ bảng Đế thí luyện lần này sẽ có người chết?
Phải công nhận, lời nói của tu sĩ một mắt khiến đám người thầm cảnh giác.
Cố Trường Sinh chỉ nghe tộc lão kể về Sơn Hải thành, hiện giờ không kiềm được chú trọng hơn.
Tầm quan trọng và tính nguy hiểm của bảng Đế thí luyện lần này quả thực không cần nói cũng biết.
“Sơn Hải thành, không ngờ rằng thật sự đi đến nơi này... " Xích Vương trong mắt không kiềm được lộ ra tia hưng phấn.
Tôn Lão lắc đầu, mang theo tất cả mọi người rời khỏi nơi này, ở bên ngoài mọi người mới xem rõ tình cảnh bên trong Sơn Hải thành được.
Mọi người đều là lần đầu tiên xem tận mắt, đều xoe tròn mắt không nói nên lời.
Sở Đế lộ vẻ rung động nói với Thái Hư Hoàng:
"Vốn cho rằng Chung Cực Chi thành đã đủ lớn, nhưng so với Sơn Hải thành thì nhỏ rất nhiều, dù là Thần Tộc cổ xưa trong thời kỳ Thái Cổ cũng không thể nào xây dựng được kiến trúc như vậy.”
Thái Hư Hoàng gật đầu, cũng rất rung động.
“Sơn Hải thành, quả nhiên không hổ danh của nó." Cố Trường Sinh cũng không khỏi tán thán, vô cùng thán phục.
Thậm chí cho hắn một loại ảo giác, Giới đê ngăn trở Giới Uyên cũng chỉ có bấy nhiêu.
Ở trên đường cái trông có vẻ tu sĩ vô cùng nhỏ bé, bởi vì tường thành quá cao lớn, như cao ra ngoài vũ trụ, Hỗn Độn Khí lượn lờ, giống như trở về thuở khai thiên tích địa.
Dưới tường thành vũ trụ, dường như có thể vươn tay chạm vào từng ngôi sao vòng quanh, bốn phía có từng dải ngân hà như thác đổ lơ lửng, rung động tám phương.
Dù là ngôi sao cũng nhỏ bé như từng hạt bụi, không thể so sánh với tòa thành.
Chỉ có thành cổ như vậy mới được gọi là lưng của thiên địa, thủ hộ an ninh cho ba nghìn Đạo Vực.
Nhưng bốn phía vẫn có thể thấy một số ngôi sao cũ rớt xuống thành, lẳng lặng, không tiếng động.
Có thể nói nó khác hẳn với cảnh tượng náo nhiệt trong thành cổ khác.
Trên bầu trời bao phủ bí lực cường đại, trận văn lưu chuyển, phù văn lấp lóe, tựa như có thể nghiền nát thân thể, không thể đi xa được.
Sâu bên trong có nhiều thần niệm khủng bố quét đến, vô cùng bàng bạc, ngay cả Đại Đế cũng hai chân mềm nhũn, không động đậy được!
Đây là chí cường giả trong Sơn Hải thành đang tu luyện ở chỗ sâu bên trong.
Khi quét đến chỗ Tôn Lão thì những thần niệm kia đều rút đi, phát hiện không có nguy hiểm, không phải sinh linh vực ngoại bước vào.
Cố Trường Sinh mày nhíu lại, lẩm bẩm:
“Tình cảnh trong Sơn Hải thành thoạt nhìn khác với trong tin đồn, đã ít có người đến.”
Đây là một mảnh cổ địa, mênh mông, hùng hồn, rồi lại yên tĩnh không tiếng động, giống như không có sinh cơ.
Đất dưới chân rất lỏng lẻo.
Cố Trường Sinh biết rõ đó là do nhiều thi hài chất đống rồi rã ra hình thành đất, tức là trong thành trì này chết nhiều tu sĩ và sinh linh.
Nếu không thì đã chẳng có nhiều thi hài như vậy.
Đám người tu sĩ một mắt dường như đã sớm thói quen, mang theo mọi người đi trên đường cái, không hề ngạc nhiên.
"Các tiền bối đều là ở chỗ này đẫm máu anh dũng chiến đấu, cung cấp hoàn cảnh tu luyện yên ổn mà hòa bình cho ba nghìn Đạo Vực ở hậu phương.” Tô Nghê Thường nhẹ giọng nói, trong mắt đẹp tràn ngập khâm phục, đây là khâm phục các tiền bối trong Sơn Hải thành.
“Sơn Hải thành to thật.” Cửu Đầu Vương than thở một câu.
So sánh với mọi người thì Chiếu Vô Thượng rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được.
“Những chỗ này đều là lấy ngân hà và vì sao làm cơ sở xây dựng, đã vượt khỏi phạm trù thành, gọi nó là đại lục cũng không khoa trương.” Tu sĩ một mắt nói với Cửu Đầu Vương. Thiên kiêu bộ dạng quái dị này làm tu sĩ một mắt suýt hoài nghi là chạy ra từ Dị Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận