Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 81: Nam Hải Kiếm Cốc Tiểu Kiếm Tiên, Chí Tôn Trẻ Tuổi Của Đa Bảo Thánh Tông

“Công tử, ngươi nói ba vạn nguyên thạch, là ba vạn hạ phẩm hay là trung phẩm? Hoặc là thượng phẩm?”
Diệp Hiên nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi mở miệng hỏi.
Lão bản cũng phản ứng lại, thân thể run nhè nhẹ, trừng to mắt, căn bản không thể tin được.
Nguyên thạch a!
Đây không phải linh thạch, nguyên thạch là thứ còn trân quý hơn linh thạch ngàn lần.
Cho dù là đệ tử đại giáo cũng không thể lấy ra nhiều như vậy.
Bọn họ rất ít khi gặp người dùng nguyên thạch đến giao dịch.
Tu sĩ thế hệ trước đều tích luỹ cất giữ, để bản thân tu luyện đột phá, sẽ không tuỳ tiện lấy ra.
Vị công tử áo trắng này tùy tiện đã xuất ra ba vạn cân nguyên thạch?
“Tự nhiên đều là tuyệt phẩm nguyên thạch, ta sẽ không mang theo nguyên thạch phẩm chất khác trên người.” Cố Trường Sinh nhìn Diệp Hiên một chút, rất tùy ý nói.
Tuyệt phẩm nguyên thạch?
Nghe vậy, đôi mắt lão bản lại lần nữa trừng lớn, hô hấp dồn dập.
Đây là tiếng người sao?
Đừng nói Diệp Hiên, đến các tu sĩ xung quanh cũng đều ước ao ghen tị.
Sẽ không mang theo nguyên thạch phẩm chất khác trên người?
Nếu người khác nói như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhịn được trào phúng, cho rằng đang giả vờ.
Nhưng Cố Trường Sinh nói ra rất tự nhiên tùy ý, không ai dám hoài nghi thật giả.
Lão bản phản ứng lại, giật mình, vội vàng dò xét Cố Trường Sinh vài lần.
Không nhìn rõ bề ngoài, hình như có bí bảo che lấp, hơn nữa cũng không biết...
Nhưng người trẻ tuổi có thể xuất ra ba vạn cân nguyên thạch, tuyệt đối không phải người hắn ta có thể trêu chọc, coi là dê béo làm thịt.
“Nếu công tử muốn, như vậy ngài cứ cầm đi, tảng đá kia chỉ là một hòn đá tiểu nhân nhặt bên bờ sông về lót mông ngồi, cũng không đáng tiền.” Lão bản xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức cười khổ nói.
Ba vạn cân nguyên thạch, cho dù thật sự cho hắn ta, hắn ta cũng không dám muốn.
Lúc này, nghe thấy động tĩnh bên này, rất nhiều tu sĩ vây quanh, ánh mắt rơi vào khối đá màu xám không có chỗ nào khác thường kia, không ngừng dò xét.
“Tảng đá kia không có một chút kì dị nào, hơn nữa cũng không giống như khoáng thạch đặc biệt, làm sao có thể đáng giá nhiều nguyên thạch như vậy?” Có lão nhân lắc đầu nói, rất không hiểu, ông ta là giám bảo đại sư ở đây.
Có một vài nguyên thạch đặc biệt, trong đó niêm phong cất giấu một thần vật nào đó, vậy mà ông ta vẫn có thể nhìn ra.
Nhưng tảng đá bình thường này... Thật sự quá bình thường.
“Đúng vậy, đến Vương đại sư cũng nói như vậy, nhìn qua chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi.” Tu sĩ bên cạnh gật đầu đồng ý nói.
“Các ngươi biết cái gì, ngàn vàng khó mua nụ cười giai nhân, rõ ràng vị công tử này không thèm để ý đến số nguyên thạch kia, chỉ vì muốn mua cho tiểu nha hoàn của mình thôi.” Có nữ tu sĩ nói như thế, không ngừng hâm mộ Tô Tiểu Huyên.
“Hừ, bại gia, dùng nhiều nguyên thạch như vậy lại mua một tảng đá vô dụng...” Có tu sĩ trung niên ghen tị nói, từ giọng điệu của hắn ta, ai cũng có thể cảm thấy sự ghen ghét nồng đậm.
“Công tử, cái giá này có phải quá cao rồi không, hay là chúng ta không cần nữa.” Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, Tô Tiểu Huyên không khỏi thấp giọng nói, nàng ta cũng biết rõ nguyên thạch trân quý.
Từ nhỏ đã tu luyện trong kiếm phái Hoán Nhan, khiến nàng ta biết rõ cái gì là “Nghèo khổ “
Cố Trường Sinh dùng tiền như thế, thật sự khiến trái tim nàng ta không chịu được.
“Ta cũng không thiếu những thứ này, huống hồ tảng đá kia hữu dụng với ngươi, vậy thì mua đi.” Cố Trường Sinh lắc đầu, tùy ý nói.
Trong mắt người sáng suốt, ba vạn cân nguyên thạch có thấm vào đâu..
Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm giác được, bên trong tảng đá kia mơ hồ có kiếm ý hiển hiện, không phải phàm vật.
Nghe nói như thế, rất nhiều nữ tử lại hâm mộ ghen ghét với Tô Tiểu Huyên.
Sao các nàng không gặp được công tử như vậy chứ?
“Ba vạn cân nguyên thạch, đưa tảng đá cho ta.” Sau đó, Cố Trường Sinh nhìn về phía lão bản, lạnh nhạt nói.
“Công tử, ba vạn cân nguyên thạch thật sự quá nhiều... Tiểu nhân... Không dám nhận... Nếu không ta bán cho ngài tảng đá này một khối... Một khối nguyên thạch là được rồi.” Vẻ mặt lão bản như đưa đám nói, vừa rồi còn nghĩ sẽ làm thịt được một trận.
Kết quả hiện tại hắn ta lại không dám nhận.
Đám tu sĩ xung quanh đứng xem âm thầm tắc lưỡi.
Nhưng đổi lại là bọn họ, đoán chừng bọn họ cũng không dám nhận.
Xem ra thân phận của công tử áo này rất kinh khủng.
Cố Trường Sinh nhíu mày, biết rõ lão bản đang lo lắng cái gì, lập tức mở miệng nói, “Ba vạn cân nguyên thạch, đổi lấy đồ này, cũng không tính quý. Ngươi không cần có gánh nặng quá lớn trong lòng.”
“Đúng vậy, quả thật không đắt lắm, không ngờ tùy ý đi dạo, lại có thể gặp được chỗ tốt bực này.”
Đột nhiên, có một thân ảnh từ bên ngoài đám người đi vào, trong giọng nói còn mang theo kinh hỉ.
Một nam tử đi vào, mặt mày như kiếm, phát ra phong mang của kiếm.
Phía sau hắn ta còn có mấy vị trẻ tuổi, trên người mỗi người đều ẩn chứa phong mang kiếm ý.
“Đám người này...”
“Là đệ tử của Nam Hải kiếm cốc!”
“Chẳng lẽ nam tử kia là người gần đây khá nổi danh ở Nam Hải, Tiểu Kiếm Tiên?”
Đám người kinh hãi.
Mà lúc này.
“Ngại quá, ta cũng coi trọng tảng đá kia.”
Một bên khác.
Một giọng nói uể oải của một nam tử trẻ tuổi cũng vang lên.
Lúc này mới có người chú ý đến hắn ta.
Khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt thản nhiên.
Một thân quần áo xanh lam, cầm trong tay quạt xếp, không nhìn ra khí tức toàn thân, giống như người bình thường vậy.
Phía sau hắn ta cũng có không ít người, giống như nô bộc, lại giống như tùy tùng.
“Điền Chiêu Bảo, là hắn!”
“Chí tôn tân tấn của Đa Bảo thánh tông, nghe nói hắn ta có được tài phú đếm mãi không hết, dưới trướng cao thủ nhiều như mây, cho dù là cường giả cự đầu Hoàn Nhất cảnh cũng có, làm việc thường lấy tiền tài nện người, hơn nữa còn thật sự đập chết người.”
Một tu sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ kiêng kị nói.
Hắn ta nói như thế đương nhiên là đã có chứng minh rõ ràng.
Bởi vì thời gian trước, ở một tòa thành khác, Điền Chiêu Bảo và một tên đệ tử Cổ Tộc tranh đoạt một vị mỹ nhân, hắn ta đã dùng tiền tài đập chết người kia.
Chuyện này đã khiến mọi người có cuộc đàm luận say sưa rất lâu.
Hắn ta xuất thủ xa hoa, khó mà tưởng tượng.
“A, đây không phải Diệp Hiên sao? Ngươi lại có dũng khí trở lại cổ thành Vọng Nguyệt à?” Một bên khác cũng có người xuất hiện, trong đó có một nữ tử chú ý tới Diệp Hiên, không khỏi hơi kinh ngạc nói.
Đám người tuổi trẻ này mặc trang phục giống nhau, vẻ mặt có nét kiêu ngạo so với người xung quanh.
Bọn họ là đệ tử của Thanh Huyền tông, là chi nhánh của Thanh Huyền đạo trường.
Trong cổ thành Vọng Nguyệt cũng được coi là thế lực cực kì cường đại.
Diệp Hiên nghe vậy, cũng chú ý tới nữ tử kia, sắc mặt không khỏi thay đổi, giống như không muốn nhìn thấy nàng ta.
Cố Trường Sinh nhìn hắn ta một cái, cũng không hỏi thêm cái gì.
“Tảng đá kia ta muốn, mong rằng vị công tử này có thể thành toàn, tại hạ nhất định có hậu báo.”
Nam Hải Tiểu Kiếm Tiên đi đến trước mặt lão bản đã bị dọa sợ, cẩn thận dò xét tảng đá kia một chút, sau đó nói với Cố Trường Sinh.
Hắn ta gằn từng chữ nói, mặc dù giọng điệu rất chậm chạp, nhưng lại ẩn chứa một cỗ ý vị không cho phép chất vấn.
Cố Trường Sinh có chút nghiền ngẫm cười, “Hậu báo?”
“Đúng, tại hạ tự có hậu báo.” Nam Hải Tiểu Kiếm Tiên trầm giọng nói.
Không ai hiểu hơn kiếm ý ẩn chứa trong đó quan trọng với hắn ta thế nào.
Rất nhiều người xôn xao, cũng có chút không hiểu.
Một tảng đá bình thường mà thôi, đáng để nhiều người tranh đoạt như vậy sao?
Hay là trong đó có thứ gì mà bọn họ không biết?
“Bên trong tảng đá kia thật sự có cái gì sao?” Vẻ mặt Vương đại sư bắt đầu hoài nghi nhân sinh, ông ta làm giám bảo nhiều năm ở đây, còn chưa gặp tình huống kì lạ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận